Chương 79: [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Khởi hành tới Nam Lộc sơn mạch

Phiên bản dịch 6193 chữ

Chương 79: Khởi hành tới Nam Lộc sơn mạch

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Ánh mắt của Diệp Phong hơi lóe lên, ý chỉ Mặc Oanh không hổ là NPC hành tẩu Tân Thủ Thôn, cái gì cũng biết.

“Ta tìm được Bạch Phù Ngũ Tiên ở thành Bạch Phù nên tiện tay mang về Phiêu Miểu Phong, bây giờ nhận làm linh thú thủ sơn. Từ hôm nay trở đi, bản chưởng môn lập ra Linh Thú Các, thành viên chủ yếu là Lửng Mật, Lão Thiết, Tiểu Bạch, Hồ Đại Hồng, Cẩu Nhị Cáp, Trư Tam Bàn, Thiềm Tứ Thừ và Nam Ngũ Qua.”

Diệp Phong chỉ vào tám linh thú ở trước mặt rồi giới thiệu.

“Phụt!”

Chúng đệ tử khi nghe tin lập ra Linh Thú Các còn hơi kích động và chờ mong, nhưng vừa nghe tên “Hồ Đại Hồng”, “Cẩu Nhị Cáp” kiểu này liền nhịn không nổi mà cười ầm hết cả lên.

Bạch Phù Ngũ Tiên trưng ra vẻ mặt ngu ngơ, không hiểu đối phương đang cười cái gì.

Lý Kiều Kiều chỉ vào Thanh Liên Tịnh Hóa ở trong hồ, gương mặt xinh đẹp ngập tràn vẻ hiếu kỳ, liền hỏi: “Ô! Trong hồ mọc một gốc Thanh Liên từ bao giờ thế, chưởng môn sư thúc, đây là bảo bối trấn phái mà ngài nói sao?”

Diệp Phong gật đầu, nói: “Không tệ, đây là bảo bối trấn phái ‘Thanh Liên Tịnh Hóa’, có thể tinh lọc rất nhiều tạp chất, các ngươi cẩn thận cảm thụ là thấy.”

Chúng đệ tử vây xung quanh.

Thạch Lỗi múc một ngụm nước lên uống, phát hiện nó ngọt hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa còn ẩn chứa linh khí dìu dịu. Nếu không phải sợ no chết, chắc ngày nào hắn cũng muốn tu luyện bằng cách uống nước.

“Không khí xung quanh Thanh Liên Tịnh Hóa trở nên linh hoạt kỳ ảo hơn, còn có tác dụng hội tụ linh khí trời đất.” Lúc này, Mặc Oanh lên tiếng.

Vừa nãy nàng dùng linh nhãn nhìn, phát hiện ngoại trừ những lốc xoáy linh khí trên không ở bên ngoài, xung quanh Thanh Liên Tịnh Hóa cũng như ẩn như hiện lốc xoáy linh khí được ngưng tụ lại.

Một khi thành công, mức độ linh khí của Phiêu Miểu Phái có thể tăng gấp đôi lúc trước, giúp tốc độ tu luyện tăng lên.

Những đệ tử khác cũng phát hiện ra chỗ tốt của Thanh Liên Tịnh Hóa.

“Chưởng môn, con cảm thấy nên xây vài cái đình nhỏ ở chỗ này để che đi Thanh Liên Tịnh Hóa, có tác dụng bảo vệ.” Tâm tư của Hoắc Vân Kiệt khá kín đáo, suy tính tới những nguy cơ tiềm ẩn.

“Đúng vậy!”

Mấy đệ tử khác mới bắt đầu phản ứng lại.

Diệp Phong gật đầu, nói: “Các ngươi nói có lý, chờ một thời gian nữa mời Lý sư phó qua đây làm, còn giờ cứ để Lửng Mật bảo hộ là được.”

Sau đó, chúng đệ tử vây xung quanh Thanh Liên Tịnh Hóa mà tu hành, cảm thấy hiệu quả tốt hơn ngày thường nhiều.

Tận đến lúc ăn sáng, Diệp Phong mới dẫn các đệ tử tới thành Ngũ Thải, còn Lửng Mật vẫn phụ trách ở lại bảo vệ, một thân một mình.

Lửng Mật lại dựng người lên, nhìn đám người Diệp Phong càng lúc càng xa, cảm thấy có chỗ nào sai sai. Vì sao mỗi nó phải ở lại canh chừng, còn những người khác lại được ra ngoài chơi?

“Hừ!”

Lửng Mật phát ra âm thanh tựa như bất mãn, ghé sát hồ, mắt nhìn Thanh Liên Tịnh Hóa, lúc này mới dễ chịu hơn đôi chút.

Trên bầu trời, Bách Biến Thú hóa thành một đám mây, phát hiện sự tồn tại của Thanh Liên Tịnh Hóa, cũng thấy cảnh tượng Diệp Phong đưa Bạch Phù Ngũ Tiên rời đi, liền truyền tin tức cho Tiểu Lang Tướng đang cách xa trăm dặm.

.......

Lúc nhóm người Diệp Phong đến thành Ngũ Thải thì trời đã trưa, người người tấp nập qua lại trên phố.

“Ô chà, là tiên sư Phiêu Miểu Phái.”

“Chào các tiên sư nhé!”

Dân chúng trong thành sôi nổi chào hỏi.

Diệp Phong và nhóm đệ tử nhiệt tình phất tay đáp lại rồi mới tìm người hỏi đường, sau khi xác định đại khái vị trí mỏ linh khoáng mới ở núi Nam Lộc liền bay qua.

Lúc này, Diệp Phong thuận tiện xem giá trị danh vọng, phát hiện đã đột phá 1500, xem ra hiệu ứng kéo dài của nồi canh hôm qua có hiệu quả không tệ lắm. Trong mấy ngàn người vẫn luôn có vài trăm người bị “cảm động”, công nhận Phiêu Miểu Phái từ tận đáy lòng.

Hơn nữa theo dòng chảy của thời gian, giá trị danh vọng sẽ còn tăng dần, điều này khiến tâm trạng Diệp Phong vui hơn nhiều.

“Thành Ngũ Thải có mấy trăm ngàn người, còn có không gian phát triển rất lớn.” Diệp Phong nghĩ thầm, rồi tiến vào Nam Lộc sơn mạch.

Nhưng hắn không biết, phía trong góc có một cặp mắt âm u tăm tối đang nhìn trừng trừng lại đây, cái nhìn ngập tràn sát ý.

“Diệp Phong, ngươi chờ đó cho ta!”

Người nọ đang ẩn núp trong rừng rậm khẽ nghiến răng nghiến lợi.

Nói xong, hắn ta cúi đầu nhìn đôi chân vừa thô vừa khỏe của mình rồi nở nụ cười biến thái.

Dãy núi Nam Lộc trải dài từ hướng Tây Bắc xuống Đông Nam, rộng mấy chục dăm, dài mấy trăm dặm. Trong núi toàn là sương mù, không dễ phi hành.

Bước vào đường cùng, nhóm người chỉ đành giảm tốc độ.

“Chưởng môn sư thúc, ngài nghe đi, trước mặt có tiếng nước chảy. Mấy người trong thành Ngũ Thải nói hình như mỏ linh khoáng chỉ cách thác nước kia chừng mấy dặm thôi.” Thạch Lỗi chỉ về trước rồi nói.

Diệp Phong quan sát xung quanh, thấy nơi này bị sương mù bao phủ dày đặc, ngay cả chức năng “tìm kiếm” của Linh Thú Các cấp hai cũng không dùng được, phạm vi nhìn không đến 30 thước.

Vì suy tính đến vấn đề an toàn, Diệp Phong nói: “Xuống đi bộ.”

“Đại tiên, bọn ta có thể dò đường nha!”

Lúc này, Hồ Đại Hồng nhảy lên, khuơ tay với Diệp Phong.

Diệp Phong bất ngờ: “Dò đường bằng cách nào?”

Hồ Đại Hồng đứng bằng hai chân, hai móng vuốt nhỏ bấm vào nhau niệm thần chú liên tục. Kế đó một lóng tay chỉ lên không trung, linh khí trào ra từ đầu ngón tay rồi hóa thành một tờ giấy ở giữa không trung, sau đó xuất hiện một Chiến Tướng Giấy bước ra từ giữa tờ giấy.

“Đi tuần tra!”

Hồ Đại Hồng ra lệnh.

Chiến Tướng Giấy chớp mắt, kẽ vung chiếc rìu nhỏ, sải những bước chân ngắn vào đám sương mù.

“Đại tiên ngài xem, bọn ta có thể thấy được tầm nhìn của Chiến Tướng Giấy đó!” Hồ Đại Hồng thổi vào không trung một hơi, biến thành một vầng sáng bằng tòa án thư, tầm nhìn của Chiến Tướng Giấy hiện lên.

“Chiến Tướng Giấy còn có khả năng này à?” Diệp Phong ngồi dưới đất, cắn hạt dưa mà quan sát quầng sáng.

Sau khi hắn thu Bạch Phù Ngũ Tiên vào Linh Thú Các thì đã sở hữu pháp thuật này đạt giai đoạn viên mãn, nhưng chưa nghe nói nhận được tầm nhìn!

“Đây không phải là chức năng của “Chiến Tướng Giấy”, mà là thiên phú của ta! Có thể ký thác một sợi ý niệm lên sự vật, thu được tầm nhìn xung quanh, nhưng phạm vi khống chế chỉ dưới 300 trượng.” Hồ Đại Hồng che miệng cười trộm.

Bạn đang đọc [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    275

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!