Chương 80: Chưởng môn Hắc Huyền Môn chết lặng
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Bởi nó không duy trì động tác niệm thần chú, thi pháp bị gián đoạn khiến cho Chiến Tướng Giấy trực tiếp ngơ người tại chỗ. Hồ Đại Hồng xấu hổ, vội vàng bấm tay niệm thần chú, khống chế tầm nhìn xung quanh của Chiến Tướng Giấy.
“Pháp thuật này hay đấy chứ, chúng ta có học được không?” Âu Dương Vũ ngồi kề bên Hồ Đại Hồng, hỏi.
“Bọn chúng chỉ là luyện bí pháp này được chút thành tựu, không dạy nổi các ngươi đâu. Nếu muốn học thì sau này ta sẽ dạy cho các ngươi.” Diệp Phong nói.
“Ồ!”
Lúc này, lông tơ của Tiểu Bạch Hồ đứng trên vai Lý Kiều Kiều dựng ngược hết cả lên, nó chỉ về phía xa.
“Tiểu Bạch nhắc nhở, gần đây có nguy hiểm đang tiếp cận.” Lý Kiều Kiều vội nhắc nhở.
Mặc Oanh thấy vậy liền thi triển “Toàn Phương Vị Linh Thức” do thám xung quanh. Một lúc sau, ánh mắt nàng ngưng lại: “Gần đây xuất hiện cường giả, mọi người cẩn thận!”
Diệp Phong cất hạt dưa rồi đứng lên, Linh Nguyên Chung xuất hiện trong lòng bàn tay, sẵn sàng ngênh chiến.
Một tiếng “rắc” truyền đến từ nơi xa.
Hồ Đại Hồng thả ra quầng sáng, nhìn rõ một đôi chân heo cường tráng từ trên trời giáng xuống, dẫm nát Chiến Tướng Giấy.
“Đại tiên, có cường địch!”
Quầng sáng của Hồ Đại Hồng cũng tan vỡ ngay sau đó, nó báo lại tình hình cho Diệp Phong với vẻ mặt sợ hãi.
“Biết rồi.” Diệp Phong gật đầu, “Cảnh giới!”
Đệ tử Phiêu Miểu Phái kết thành một vòng, canh chừng xung quanh nghiêm ngặt.
“Khặc khặc khặc!”
Tiếng cười khàn khàn ngạo nghễ quen thuộc, cùng âm thanh nặng nề mà dã thú dẫm lên bùn đất truyền đến từ phía xa. Một bóng người cao chừng hai thước xé tan sương mù, xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Người này mặc áo choàng đen, che khuất mặt mày, tay trái cầm một tấm khiên hình vuông màu đen, tay phải cầm một thanh trọng đao, cả người tản ra sát ý lạnh thấu xương.
Nơi hắn ta đi qua, cỏ dại đều gục xuống, như thể đang rất sợ hãi.
“Diệp Phong, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Đối phương lên tiếng, giọng nói vừa khàn vừa lạnh.
Diệp Phong chớp mắt: “Ta quen ngươi hả?”
“Giờ mới chỉ mấy ngày mà ngươi lại có thể không nhận ra bản chưởng môn?” Hắn ta xé rách áo choàng, để lộ diện mạo của mình.
Kẻ này là một quái nhân!
Ngoại trừ mặt, toàn thân bị phủ kín bởi giáp lân, nhưng khoa trương nhất chính là đôi chân heo lớn một thước của hắn ta, toàn bộ chân lóe lên thứ ánh sáng lạnh băng của kim loại, hiển nhiên là một đôi chân giả.
“Chưởng môn Hắc Huyền Môn?” Diệp Phong thấy gương mặt kia, cuối cùng cũng nhận ra đối phương.
“Không tồi, đúng là bản chưởng môn!”
Chưởng môn Hắc Huyền Môn cười dữ tợn: “Không ngờ được chứ gì, bản chưởng môn được Tiểu Lang Tướng trợ giúp, đã sở hữu đôi chân của khôi lỗi, phủ thêm lớp giáp lân từ yêu thú bán hóa hình. Hơn nữa xung quanh còn có đại quân khôi lỗi, khẳng định khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Hắn ta vừa dứt lời, mười mấy khôi lỗi hình sói bước ra từ trong sương mù, con nào con nấy đều dài hơn hai thước, răng nanh vừa sắc nhọn lại vừa khỏe, cặp mắt lập lòe ánh sáng màu đỏ đậm một cách quỷ dị.
“Lên cho ta, nghiền nát bọn chúng!”
Chưởng môn Hắc Huyền Môn không nhiều lời, hạ lệnh ngay lập tức.
“Đạn Nguyên Khí!” Diệp Phong nói.
Các đệ tử kết thành một vòng của Phiêu Miểu Phái nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, lòng bàn tay xuất hiện khí xoáy rồi ngưng tụ lại, kế đó “ầm” một tiếng, bắn ra đạn khí áp suất và tốc độ cao lớn chừng nắm tay.
Ầm ầm ầm!
Đám khôi lỗi sói chưa kịp tiếp cận đã bị Đạn Nguyên Khí đánh văng ra ngoài, ngã trên mặt đất. Nhưng chúng lại bò dậy một cách nhanh chóng, tiếp tục tấn công.
“Kiếm Đấu Thuật!”
Nhân lúc này, Mặc Oanh đã rút kiếm ra khỏi vỏ, mượn nhờ pháp thuật “Lưu Quang Kiếm Khí” để thi triển Kiếm Đấu Thuật. Trong chớp mắt, một tia kiếm quang lạnh lẽo xuất hiện, bảy con khôi lỗi sói tới gần mọi người nhất đều bị chém đứt ngang.
“Lạc Anh Tân Phân!”
“Đạn Nguyên Khí!”
“Linh Bàn Phi Nhận!”
“Hỏa Vân Chưởng!”
Giả Vũ Lam, Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi đều bộc phát ra lực lượng mạnh nhất.
Chỉ một giây sau, mười mấy con khôi lỗi sói thuộc Yêu Binh cấp trung đẳng đều bị đánh tan tác, rơi lả tả đầy đất.
“Sao có thể!” Đôi đồng tử của chưởng môn Hắc Huyền Môn co lại, “Khoan đã, sao tu vi các ngươi có thể cao như vậy được?”
Đến tận lúc này, các đệ tử Phiêu Miểu Phái mới để lộ ra khí tức tu vi chân chính.
Hai người Luyện Khí tầng tám, một người Luyện Khí tầng bảy, hai người Luyện Khí tầng sáu, những người còn lại thấp nhất là Luyện Khí tầng bốn, thực sự khiến chưởng môn Hắc Huyền Môn khiếp vía.
“Làm sao một môn phái hạ đẳng lại có đội ngũ như thế này được?”
Chưởng môn Hắc Huyền Môn giật mình hét lên, vốn dĩ lúc nãy hắn ta nghĩ rằng mười mấy con khôi lỗi sói đồng loạt tấn công là có thể tàn sát đám đệ tử Phiêu Miểu Phái một cách dễ dàng, làm cho Diệp Phong bị phân tâm.
Sau đó, hắn ta có thể ngư ông đắc lợi.
Nhưng kết quả lại là Diệp Phong chưa kịp chớp mắt thì đám đệ tử đã giải quyết đám khôi lỗi sói sạch sẽ.
Diệp Phong cầm Linh Nguyên Chung bước ra ngoài, ánh mắt chuyển xuống dưới, nhìn đôi chân của chưởng môn Hắc Huyền Môn: “Sao ngươi lại đeo đôi chân heo to bự chà bá thế này?”
“Đây là chân khôi lỗi!” Chưởng môn Hắc Huyền Môn nghẹn họng.
“Nhưng chẳng phải vẫn là chân heo à?” Diệp Phong chớp mắt.
“Câm mồm! Đây không phải chân heo... Khốn nạn, ngươi dám đánh lén, không nói võ đức!”
Chưởng môn Hắc Huyền Môn tức đến mức trợn mắt, đang tính chửi ầm lên thì phát hiện Diệp Phong ném Linh Nguyên Chung lại đây, tiếng xé gió khiến người người sởn tóc gáy vang lên.
Leng keng!
Chưởng môn Hắc Huyền Môn vội giơ tấm khiên màu đen bên tay trái lên ngăn cản, lại phát hiện Linh Khí hạ phẩm này bị đánh cho lõm xuống, cơ thể hắn ta cũng bị một lực lớn ép cho lùi lại hơn mười thước, hai chân kéo lê trên mặt đất tạo thành khe rãnh sâu nửa thước.
“Ô, chưa chết à?”
Diệp Phong nhếch mày, hơi ngoài ý muốn.
Vừa rồi Diệp Phong cố ý nói chuyện với chưởng môn Hắc Huyền Môn, một là phân tán sự chú ý của đối phương, hai là âm thầm dùng lực.
Mặc dù một chiêu kia hắn không dùng toàn lực, nhưng ít nhất cũng dùng bảy phần, ai dè chỉ khiến tấm khiên kia lõm xuống mà thôi.