Chương 91: Lấy được mỏ khoáng
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ngay cả Bạch Phù Ngũ Tiên và tiểu bạch hồ, cũng bắt đầu dọn đống phế tích, đào một ít khoáng thạch ở gần đó lên.
Hai canh giờ trôi qua.
Diệp Phong nhìn khoáng thạch chất đống trên mặt đất, ước chừng khoảng năm mét vuông, giá trị ít nhất là ba nghìn viên linh thạch hạ phẩm, nụ cười trên mặt dần dần biến thái, giống như là nhận được lễ vật năm mới mà mình chờ mong đã lâu.
"Đều dọn sạch rồi chứ?" Diệp Phong hỏi các đệ tử.
"Chưởng môn sư thúc, con có phát hiện mới!" Đúng lúc này, Long Thiên Tinh và Thạch Lỗi đi ra khỏi phế tích, vẻ mặt kích động nói.
Diệp Phong hỏi: "Phát hiện cái gì?"
Long Thiên Tinh chỉ chỉ vào ánh mắt của mình, nói: "Vừa rồi khi con và Đại sư huynh ở chỗ sâu nhất trong hang động có phát hiện một khe đá nhỏ hẹp, bên trong có gió, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng linh khí rất chói mắt, hẳn là có cái gì đó ở bên trong."
Lúc này, Hoắc Vân Kiệt đi ra: "Chưởng môn sư thúc, để con và bọn họ đi thăm dò xem là thứ gì đi!"
"Cũng được, nhưng phải chú ý an toàn." Diệp Phong gật đầu.
"Yên tâm đi, nhất định sẽ không có việc gì." Hoắc Vân Kiệt giơ nắm đấm lên.
"Chờ một chút!" Mặc Oanh gọi Hoắc Vân Kiệt lại: "Trước tiên để cho Hồ Đại Hồng thả Chiến Tướng Giấy ra dò đường, những người khác đi theo phía sau, như vậy sẽ tương đối an toàn."
Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất hợp lý.
"Cứ để ta bao sân cho."
Hồ Đại Hồng nghe nói có việc cần dùng đến mình, lập tức vô cùng nhiệt tình, đứng thẳng người lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, thổi một luồng linh khí ra hóa thành Chiến Tướng Giấy.
Hoắc Vân Kiệt bắt lấy Chiến Tướng Giấy, sử dụng "Thổ Độn" chui vào phế tích, dưới sự dẫn dắt của Long Thiên Tinh và Thạch Lỗi, không ngừng thăm dò.
Trong lối đi.
Diệp Phong và các đệ tử khác vây quanh màn hình sáng Hồ Đại Hồng phóng ra, nhìn theo tầm nhìn của Chiến Tướng Giấy, phát hiện đây là một khe nứt rất hẹp, vừa vặn đủ một người nghiêng người đi qua.
Càng đi sâu vào trong, trong khe nứt càng phát ra ánh sáng nhiều hơn, không còn lờ mờ như trước.
Chỉ chốc lát sau, Chiến Tướng Giấy đã đi tới một hang động khác.
Bên trong rộng rãi sáng sủa, không gian bên trong hiện ra hình hồ lô, bốn vách đá đều là nham thạch, không thể nào thi triển "Thổ Độn" để xuyên qua, ở giữa có một cái đầm nước rộng ba thước, mọc một cây măng đá cao một thước, tỏa ra ánh sáng nồng đậm, hội tụ thành một vòng xoáy linh khí.
"Là măng ngọc thạch cỡ nhỏ, một loại linh vật thiên địa, tác dụng cũng không khác vòng xoáy linh khí lắm, có thể sáng tạo ra một vùng đất lành để tu hành." Mặc Oanh nói, lại một lần nữa thể hiện ưu thế kiến thức rộng rãi.
"Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, hãy đào nó mang về đi." Diệp Phong nói.
Hồ Đại Hồng gật gật đầu, khống chế Chiến Tướng Giấy đi một vòng quanh đầm nước, không phát hiện nguy hiểm, lại vẫy tay ý bảo đoàn người Hoắc Vân Kiệt tiến vào, đào măng ngọc thạch ra.
Lúc này, Thạch Lỗi ngẩng đầu, phát hiện phía trên đầm nước có một cái lối đi rộng bằng thùng nước, thẳng tắp hướng lên trên, vì thế liền nói: "Chẳng trách có gió, thì ra phía trên có một cái lỗ thông hơi."
Bỗng nhiên, miệng lỗ thông hơi xuất hiện một bóng dáng, rất nhanh nhào xuống chỗ ba người Thạch Lỗi.
"Cẩn thận!"
Thạch Lỗi chủ động chắn ở phía trước, một tay bấm niệm pháp quyết, để cho Huyền Quy Thuẫn phóng to, chắn ở trên lối đi.
Đông!
Bóng dáng kia đâm vào, tạo thành tiếng vang trầm đục, ngay cả Huyền Quy Thuẫn cũng không ngăn được, bị đụng rơi xuống đất.
Thẳng đến lúc này, cái bóng kia mới lộ ra chân dung.
Đó là một con rết dài ba thước!
Lớp giáp xác trên người có màu trắng, nhưng lóe ra ánh kim loại quái dị, làm cho người ta có một loại cảm giác không thể phá hủy.
"Bề ngoài này... là yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng "Bạch Xác Ngô Công", có kịch độc, ngay cả tu hành giả cũng chưa chắc có thể chống đỡ được, phòng ngự rất mạnh, cũng may ngoại trừ nọc độc, lực công kích của nó cũng không mạnh." Mặc Oanh nhìn chằm chằm màn sáng, nhìn thấy Bạch Xác Ngô Công, lập tức nhắc nhở.
Nhưng mà Hồ Đại Hồng cũng không thể truyền được âm thanh, điều này làm cho đám người Diệp Phong sinh ra lo lắng.
Trước đầm nước.
Thạch Lỗi nhặt Huyền Quy Thuẫn về, chắn ở phía trước, thúc giục nói Long Thiên Tinh đang ôm măng ngọc thạch: "Đệ trở về trước đi, huynh và Vân Kiệt chắn một lúc... Ôi trời!"
Không đợi Thạch Lỗi nói xong, lại phát hiện mình bị Hoắc Vân Kiệt bắt lấy bả vai, ném vào trong khe đá.
Một khắc sau, Long Thiên Tinh cũng bị Hoắc Vân Kiệt ném vào khe đá.
"Ở đây thực lực của ta mạnh nhất, hai người rút trước đi, để ta ở lại ngăn cản!"
Hoắc Vân Kiệt bộc phát ra khí tức tu vi Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong, tay trái thi triển "Thiết Thuẫn Thuật", tay phải thi triển "Hỏa Vân Chưởng", chặn ở trước khe hở nham thạch.
Long Thiên Tinh và Thạch Lỗi muốn bò lại cứu người, nhưng nghĩ lại, một khi bản thân quay lại, đó chính là lãng phí cơ hội Hoắc Vân Kiệt tạo ra, vì thế tăng tốc bò qua khe đá, lại thi triển "Thổ Độn" rơi vào trong bùn đất.
Lúc này, Bạch Xác Ngô Công rơi xuống tảng đá bên đầm nước, phát ra thanh âm âm trầm, thân hình giống như lò xo nén, sau đó trong nháy mắt nhào về phía Hoắc Vân Kiệt.
"Cút đi!"
Hoắc Vân Kiệt dùng lá chắn đánh bay Bạch Xác Ngô Công, sau đó nhảy vào khe đá, một chưởng đánh vào vách đá, làm cho mấy tảng đá lớn rơi xuống, chặn phần lớn lối vào khe đá.
"Thật nguy hiểm!"
Hoắc Vân Kiệt vội vàng bò về phía có phế tích bùn đất ở đầu kia khe đá, nếu không thì sẽ không thể nào thi triển "Thổ Độn" thoát thân.
Nhưng ngay khi hắn bò đến cuối đường, mắt thấy sắp tiến vào bùn đất, Bạch Xác Ngô Công đập vỡ tảng đá chặn đường, ngay lạp tức bò tới, cắn một phát vào vai Hoắc Vân Kiệt.
"A!"
Đau nhức lập tức xâm nhập toàn thân Hoắc Vân Kiệt, làm cho hắn có loại cảm giác ý thức mơ hồ, nhưng dựa vào sự quyết tâm do nhiều năm khổ tu mài luyện mà thành, cắn răng kiên trì, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua bùn đất.
Bạch Xác Ngô Công ngửi được khí tức của Hoắc Vân Kiệt, gạt bùn đất ra, xuyên qua đống đổ nát như một mũi tên nhọn.
Ngay lúc này, trước lối đi.
Đoàn người Diệp Phong đều nhìn thấy mọi chuyện xảy ra xung quanh đầm nước từ trong màn sáng, cũng biết Hoắc Vân Kiệt chủ động cản phía sau.
Chỉ có điều, mọi người cũng không biết mọi chuyện tiếp theo như thế nào.