Chương 99: Nhiếp Hồn Môn
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ba vị đệ tử liếc nhau, nụ cười trên mặt dần dần biến thái.
Hoắc Vân Kiệt như nghĩ tới điều gì đó, lấy ra một tấm phù màu bạc từ trong ngực, nói: "Cái này hình như là bùa chú hạ phẩm 'Định Thân Phù', tất cả những người dưới Tụ Nguyên cảnh, chỉ cần bị dán lên trán, đều sẽ bị định thân."
Đây là thứ Giang Đại Triều sử dụng khi thi triển Khống Hồn Thuật khống chế thị nữ ám sát Lâm Ngọc Yến.
Sau khi Hoắc Vân Kiệt tháo bùa ra, vẫn tự cất giấu.
"Vậy mà lại là Định Thân Phù! Hôm nay thật đúng là có thu hoạch lớn, nhất định phải nhanh chóng mang những bảo bối này về Phiêu Miểu Phong, giao cho chưởng môn sư thúc." Thạch Lỗi khó ẩn vui sướng trong lòng.
"Định Thân Phù thật sự lợi hại như vậy sao?" Long Thiên Tinh gãi gãi đầu, tò mò hỏi.
Hoắc Vân Kiệt giải thích: "Đương nhiên là lợi hại, lúc trước đã nói, không ai dưới Tụ Nguyên cảnh có thể phản kháng nổi, khuyết điểm chính là phải thi pháp gần người, tính hạn chế quá lớn."
"Đúng rồi, Nhị sư huynh,
Sắc mặt Hoắc Vân Kiệt hơi biến đổi, trầm giọng nói: "Nhiếp Hồn Môn là một tà tông, không nhận được sự thừa nhận của các môn phái chính đạo, tương truyền trong môn có Tụ Nguyên cảnh trấn giữ, không yếu hơn môn phái cao đẳng nào, người trong môn không chuyện ác nào không làm, giết người luyện hồn, cực kỳ ghê tởm."
"Không thể nào, thật sự có môn phái ác độc như vậy sao?" Long Thiên Tinh có loại cảm giác cả người phát lạnh.
Hoắc Vân Kiệt vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Long sư đệ vẫn còn quá trẻ, thế lực trong giới tu hành rắc rối phức tạp, không đơn giản như trong tưởng tượng của đệ đâu."
"Thì ra thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy." Long Thiên Tinh có một tia áp lực.
Thạch Lỗi nở nụ cười thật thà, nói: "Long sư đệ không cần lo lắng, bất luận là âm mưu quỷ kế gì thì cũng đều là bọt biển trước mặt sức mạnh tuyệt đối thôi, việc chúng ta phải làm là cố gắng tu luyện, có thực lực thì đi đâu cũng có thể đứng vững gót chân."
"Vâng!"
Long Thiên Tinh nặng nề gật đầu.
Hắn vẫn muốn biết thân thế của mình, nhưng mà, đại cữu Long Trấn Xuyên và nương hắn đều không cho hắn đi xa.
Cho dù có đến Phiêu Miểu Phái, Diệp Phong cũng dặn dò hắn, trước khi tu vi đạt tới Luyện Khí tầng bảy, không thể rời khỏi phạm vi ba trăm dặm quanh thành Bạch Phù.
Hiện giờ đến thành Phong Hỏa đi một vòng, Long Thiên Tinh mới biết được bên ngoài nguy hiểm phức tạp như vậy, cảm thấy quả thật nên nghe lời chưởng môn và các trưởng bối nói, chờ đến khi thực lực đủ cường đại, lại đi xa tiếp.
"Đại ca, mọi người không sao chứ?"
Lúc này, Hoắc Vân Hạo chạy từ trên tầng quán trà Chử Vũ xuống, bên cạnh là mẫu thân Hoắc Vân Kiệt với vẻ mặt lo lắng.
"Chúng ta không có việc gì, vừa rồi kẻ đứng phía sau làm loạn đã bị bắt được, hiện tại giao cho Lâm đạo hữu xử trí." Hoắc Vân Kiệt nói.
Nương của Hoắc Vân Kiệt là Tiết Thục Lan vội vàng hỏi: "Lâm đạo hữu nào? Không phải đại tiểu thư Lâm gia là Lâm Ngọc Yến sao? Đúng rồi, nàng ấy đâu rồi?"
"Lâm Ngọc Yến đạo hữu đã về nhà rồi." Hoắc Vân Kiệt nói.
Hoắc Vân Hạo lập tức bát quái hỏi: "Đại ca, hai người xem mắt như thế nào rồi?"
"Không thành." Hoắc Vân Kiệt lắc đầu, nói ra những lời làm Tiết Thục Lan thất vọng.
Nhưng sau một khắc, lại nghe Long Thiên Tinh nói: "Vừa rồi Lâm Ngọc Yến tiểu thư còn hẹn Nhị sư huynh chúng ta đi ăn cơm đấy, nhưng sư huynh nói ngày khác."
"Thật sao?"
Hai mắt Tiết Thục Lan tỏa sáng, ngay cả nên đặt tên cháu trai là gì, đi học ở chỗ nào cũng đã nghĩ kỹ.
"Nương, chuyện xem mắt sau này lại bàn tiếp, chúng ta tạm thời gặp phải việc gấp, nhất định phải lập tức trở về Phiêu Miểu Phong... Đúng rồi, đây là năm viên linh thạch, tư chất của người tương đối kém, giữ lại tu hành thật tốt, nhất định phải thật khỏe mạnh, mỗi ngày vui vẻ. Khi nào có thời gian con sẽ trở lại thăm người."
Hoắc Vân Kiệt nhét năm viên linh thạch vào tay Tiết Thục Lan, lại vỗ vỗ bả vai Hoắc Vân Hạo, lập tức ngự kiếm bay lên không trung.
"Hẹn gặp lại bá mẫu!"
Long Thiên Tinh và Thạch Lỗi phất phất tay, nhảy lên linh kiếm, phóng lên trời cùng Hoắc Vân Kiệt, rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
"Tiểu tử thúi, con quay lại cho lão nương!"
Lúc này Tiết Thục Lan mới ý thức được đại nhi tử lại chạy, tức giận ném linh thạch trong tay đi.
"Nương, đó là linh thạch, đừng ném mà!"
Mí mắt Hoắc Vân Hạo giật giật, chụp một cái, thật cẩn thận bắt được linh thạch.
"A, đó là linh thạch? Ta còn tưởng rằng ca của ngươi, thằng nhóc thúi đó lấy ngọc thạch đến lừa gạt ta!" Tiết Thục Lan vừa nhìn, mới biết được đây thật sự là linh thạch, lập tức hối hận.
....
Trên Phiêu Miểu Phong.
Diệp Phong nghiêng người nằm trên nóc nhà, tay trái chống đầu, vểnh chân lên bắt chéo, tay phải thi triển Anh Linh Chi Lực khống chế một thanh chủy thủ, giống như thi triển Ngự Kiếm Thuật, có thể căn cứ vào ý niệm của Diệp Phong mà nhanh chóng đột kích ở giữa không trung.
Trên một mái nhà khác.
Mặc Oanh một tay bấm niệm pháp quyết, khống chế Nghênh Phong Phi Kiếm so đấu với chủy thủ của Diệp Phong, va chạm tạo ra đốm lửa nhỏ rực rỡ.
Trên mặt đất.
Những đệ tử khác ngẩng đầu, nghiêm túc xem cuộc chiến.
"Ngự Kiếm Thuật của chưởng môn thật lợi hại, lúc này mới nửa ngày, liền có thể toàn diện áp chế Mặc sư tỷ."
Âu Dương Phong nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt ngóng trông.
"Đó không phải là Ngự Kiếm Thuật, chưởng môn sư thúc không có tu vi, hiện tại người đang thi triển lực lượng vô hình gọi là Anh Linh Chi Lực, thuộc về một loại thiên địa chi lực, không chỉ có kiếm và đao, ngay cả vạn vật cũng có thể khống chế." Giả Vũ Lam giải thích.
Nói xong, nàng thi triển "Lạc Anh Tân Phân", vô số cánh hoa xếp thành một thanh kiếm sắc bổ xuốnh, cũng hô to "Chưởng môn, Mặc sư tỷ, con đến bồi luyện cùng hai người."
"Được." Diệp Phong gật đầu đồng ý.
Hôm nay thực sự quá nhàm chán.
Vì thế, Diệp Phong bắt đầu làm quen với Anh Linh Chi Lực.
Dưới sự trợ giúp của Mặc Oanh, hắn dần dần nắm giữ phương pháp sử dụng loại lực lượng này, thậm chí ngay cả "Kiếm Đấu Thuật" cũng học được, quả thực khiến cho Mặc Oanh giật nảy mình, thầm nghĩ ngộ tính của Diệp Phong quá đáng sợ, có thể nói là yêu nghiệt!
Diệp Phong cảm thấy, hiện tại nếu lại đụng phải Hắc Văn Xà Yêu và Tiểu Lang Tướng, hai con yêu quái này tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn.
....