Chương 98: Lâm Ngọc Yến thay đổi
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trên bầu trời.
Lâm Ngọc Yến ngự kiếm đuổi theo, từ xa liền nhìn thấy cảnh ba người Hoắc Vân Kiệt đánh thanh niên mặt đen, trong lòng thầm kinh hãi.
"Bọn họ lại có thể phát hiện chính xác vị trí của người thi pháp Khống Hồn Thuật, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì vậy?" Lâm Ngọc Yến lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, bản thân đã khinh thường Phiêu Miểu Phái.
Hơn nữa, khi Hoắc Vân Kiệt thi triển "Hỏa Vân Chưởng", lại có thể khiến cho cả bàn tay bốc lên ngọn lửa nóng rực, đây rõ ràng là dấu hiệu của viên mãn mà!
"Thì ra Hoắc Vân Kiệt không có khoe khoang, hắn thật sự đã luyện pháp thuật đến giai đoạn viên mãn, hai người khác của Phiêu Miểu Phái thế nhưng cũng đã là Luyện Khí tầng sáu cùng Luyện Khí tầng năm, pháp thuật có lẽ ít nhất cũng đã đến đại thành."
Lâm Ngọc Yến càng nghĩ càng kinh hãi.
Đây thực sự chỉ là một môn phái hạ đẳng sao?
Phiêu Miểu Phái có thể bồi dưỡng ra ba vị đệ tử như Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi, Long Thiên Tinh này thì ít nhất cũng phải là cao đẳng mới đúng!
Lâm Ngọc Yến mang theo tâm tình nghi ngờ, tụ họp với đám người Hoắc Vân Kiệt ở quán trà Chử Vũ, cuối cùng cũng nhìn thấy thanh niên mặt đen bị trói lại.
"Ngươi là ai, vì sao lại ám sát ta?" Lâm Ngọc Yến nhìn thì điềm đạm nho nhã, nhưng ra tay lại không có nửa điểm qua loa, lúc này đá một cú vào bụng thanh niên mặt đen.
"A!"
Thanh niên mặt đen miệng sùi bọt mép: "Lâm Ngọc Yến... Ngươi lại còn mời người giúp đỡ, không có võ đức!"
Bang!
Một thanh kiếm sắc nhọn đặt trên cổ thanh niên mặt đen.
Lâm Ngọc Yến hơi dùng sức, liền có máu chảy ra.
Thanh niên mặt đen bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt: "Ta là Giang Đại Triều, đệ tử thân truyền của Nhiếp Hồn chân nhân, phụng mệnh ám sát các thiên kiêu của các môn phái khác, ngươi cũng là một trong số đó."
Nói xong, Giang Đại Triều kiêng kỵ liếc nhìn ba người Hoắc Vân Kiệt, vẻ mặt tràn ngập bi phẫn: "Nhưng ai biết được, ngươi lại mời tông môn cấp tinh giúp đỡ."
"Chúng ta cũng không phải là người của tông môn cấp tinh." Hoắc Vân Kiệt nói.
Giang Đại Triều sửng sốt: "Không thể nào, thủ đoạn kinh người như thế, không phải của tông môn cấp tinh thì là thế lực phương nào?"
"Bọn họ là đệ tử của môn phái hạ đẳng Phiêu Miểu Phái." Lâm Ngọc Yến nói.
"Phốc, ha ha ha! Lừa gạt người khác cũng không cần nói như vậy chứ? Ba người một nhóm, ba loại pháp thuật công, phòng, khốn đều đầy đủ cả, Luyện Khí tầng bảy đi trước, Luyện Khí tầng năm và tầng sáu ở bên cạnh phụ trợ, cho dù là Luyện Khí tầng tám cũng có thể bắt sống, đây cũng xem như là tiêu chuẩn đội ngũ thấp nhất mỗi khi ra ngoài của tông môn cấp tinh, các ngươi cho rằng ta không biết sao?"
Giang Đại Triều lộ ra nụ cười u ám: "Các ngươi chỉ là giả trang thành môn phái hạ đẳng, cố ý nhục nhã ta mà thôi!"
Nghe xong những lời này ba người Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi, Long Thiên Tinh nhìn nhau một cái, đều cảm thấy nội tâm Giang Đại Triều suy diễn quá nhiều.
"Đa tạ ba vị ra tay tương trợ!"
Lâm Ngọc Yến lười nói nhảm với Giang Đại Triều, tra kiếm vào vỏ, xoay người hành lễ với Hoắc Vân Kiệt.
Nhớ tới vừa rồi khi ở trong quán trà, Hoắc Vân Kiệt cầm "Thiết Thuẫn Thuật" chắn ở phía trước, nàng bỗng nhiên phát hiện, việc có một người đàn ông ở bên cạnh chiếu cố mình hình như cũng không tệ lắm.
Nhất là thực lực của đối phương còn ở trên mình.
Nhưng, suy nghĩ ngày chỉ xẹt qua trong lòng Lâm Ngọc Yến, cũng không có nghĩa là nàng yêu Hoắc Vân Kiệt ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là có hảo cảm, cảm thấy đối phương có thể trở thành một người bạn không tồi.
"Lâm đạo hữu không cần khách khí." Hoắc Vân Kiệt gật gật đầu nhẹ, nhìn lướt qua Giang Đại Triều: "Người này nên xử trí như thế nào?"
"Người này tự xưng là phụng mệnh ám sát đệ tử thiên tài của các môn phái, sợ là môn chủ Nhiếp Hồn chân nhân của Nhiếp Hồn Môn lại âm mưu cái gì đó, ta đề nghị trước tiên phế bỏ tu vi của hắn, sau đó để ta mang về tông môn giao cho tông chủ thẩm vấn cùng điều tra, ý của mấy vị như thế nào?" Lâm Ngọc Yến nói.
"Đừng mà!"
Giang Đại Triều vừa nghe muốn phế bỏ tu vi liền sợ tới mức sắc mặt từ đen chuyển sang xanh.
"Người có thể mang đi, nhưng trước tiên phải để cho chúng ta liếm bao." Hoắc Vân Kiệt nhớ tới lời dặn dò của Diệp Phong nên liền lên tiếng.
"Liếm bao?" Lâm Ngọc Yến trừng mắt nhìn, cảm thấy danh từ này có chút mới mẻ.
"Để đệ làm!"
Long Thiên Tinh lập tức vén ống tay áo lên, không ngừng vỗ vỗ trên người Giang Đại Triều, làm hắn ta sợ tới mức sắc mặt chuyển liên tục từ đen sang xanh rôif trắng, vội vàng hét lên: "Dừng tay, ta không có loại sở thích này!"
Lâm Ngọc Yến thấy thế, cơ thể run lên, thầm nghĩ ba người Hoắc Vân Kiệt không phải là loại quan hệ này chứ?
Ba!
Hoắc Vân Kiệt tát Giang Đại Triều một cái, nói: "Trong đầu ngươi nghĩ cái gì thế, chúng ta là loại người như vậy sao?"
"Tìm được rồi!"
Lúc này, Long Thiên Tinh lấy ra một túi linh thạch cùng một quyển sách cổ từ trong túi ngầm của Giang Đại Triều.
"Thì ra, cái này gọi là liếm bao sao... Ta đã hiểu rồi!" Lâm Ngọc Yến đăm chiêu suy nghĩ.
"Lâm đạo hữu, người này có thể giao cho ngươi." Hoắc Vân Kiệt nói.
"Ừ, đa ta!" Lâm Ngọc Yến đâm kiếm xuống, phế đi Khí Hải của Giang Đại Triều, xách cổ áo hắn ta đi về phía Lâm phủ.
Vừa mới đi được vài bước, nàng quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp với Hoắc Vân Kiệt: "Hôm nay cám ơn, ta muốn... mời ngươi ăn một bữa cơm."
"Ngày khác đi!"
"Được!"
....
Tiễn Lâm Ngọc Yến đi, ba người Hoắc Vân Kiệt lập tức vây quanh một chỗ, lật xem quyển pháp thuật cấp hai tên là "Khống Hồn Thuật" này, phát hiện nó cũng chỉ là một quyển sách thiếu, không cách nào luyện đến viên mãn.
"Mặc dù chỉ là quyển sách thiếu, nhưng chưởng môn sư thúc nhất định có thể hoàn thiện nó, dù sao, người chính là pháp thuật đại sư mà!"
Thạch Lỗi kích động nói.
Hoắc Vân Kiệt và Long Thiên Tinh nghe được lời này, đều rối rít gật đầu.
Lần này ra cửa, tuy rằng không thể mang theo một đạo lữ trở về, nhưng mà lấy trắng được một môn pháp thuật cấp hai cũng rất sảng khoái.
"Đúng rồi, còn có linh thạch."
Long Thiên Tinh vội vàng mở túi linh thạch ra, phát hiện bên trong chứa hơn hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, tựa như mỹ ngọc, lập loè tỏa sáng.
"Kiếm được lộ phí rồi!"