『 Đây... Thật không ngờ được. 』
Bên cạnh Yên Thủy, Trần Thích cũng có cùng cảm xúc với Bách Lý Bạt.
Ba ngày trước, hắn bị Túc vương Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh dẫn theo năm ngàn quân kiến tạo đập nước, lúc đó hắn liền ý thức được, Túc vương điện hạ làm vậy, sẽ khiến Yên Lăng thiếu quân phòng thủ, giúp quân Sở có thể vượt qua sông tiến đánh Yên Lăng.
Hắn đoán không sai, bởi vì hắn dẫn binh rời đi, khiến 6 vạn quân Sở thành công vượt qua Yên Thủy.
Nhưng, hắn đoán trúng phần mở đầu, lại không đoán đúng được kết cục.
Trần Thích ban đầu tưởng rằng, Túc vương khư khư cố chấp, sẽ khiến cho Yên Lăng bại trận, khiến mảng lớn lãnh thổ bị quân Sở xâm chiếm, nhưng hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ, hắn chờ được không phải là Yên Lăng cầu viện, mà là 6 vạn quân Sở đại bại.
Đúng vậy, đại bại.
Toàn quân bị bại!
Đứng cạnh Yên Thủy, Trần Thích cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, binh Sở đang chạy trốn, nhìn thấy sự hoảng sợ trên mặt bọn hắn, cùng với, Tuấn Thủy doanh đang đuổi sát bọn họ.
『 Thực sự là mất mặt...』
Trần Thích bất giác lộ vẻ xấu hổ.
Bởi vì mấy lần ngăn cản quân Sở thành công, hắn bắt đầu cho rằng, Túc vương điện hạ không trọng dụng hắn, sẽ khiến Yên Lăng bị quân Sở công chiếm.
Nhưng cuối cùng, Túc vương điện hạ muốn một lần tiêu diệt toàn bộ 6 vạn quân tiên phong Sở!
Trần Thích cũng sẽ không coi Tuấn Thủy doanh là cái cớ, bởi vì hắn biết, dù hắn có được trợ giúp từ Tuấn Thủy doanh, nhiều nhất sẽ chỉ dùng Tuấn Thủy doanh để phòng thủ, mà sẽ không dùng chiến thuật dụ địch xâm nhập, mai phục giữa đường, chuyển thủ thành công.
Cuối cùng hắn cũng đã biết, Túc vương điện hạ khác hắn ở đâu: trong đầu hắn chỉ một mực muốn giữ vững Yên Lăng, mà Túc vương điện hạ, suy tính tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Một người『 tử thủ』, một người『 chủ động xuất kích』, hai bên lập tức phân cao thấp!
“Khục!... Trần Đô Úy, tập trung.”
Bên cạnh, truyền đến một lời nhắc nhở.
Trần Thích quay đầu nhìn phía sau, tự giễu.
Hắn nhận ra những người này, đó là tông vệ của Túc vương điện hạ, Trương Ngao, Lý Mông, Phương Sóc, chính là bởi vì nhận được tin do bọn hắn lấy danh nghĩa Túc vương đưa, lúc này hắn mới dẫn quân xuôi theo Yên Thủy, chặn đánh đường về quân Sở.
『 Thôi... Trước mắt, phải hoàn thành bổn phận! 』
Hít một hơi sâu, Trần Thích điều chỉnh tâm trạng của mình, tập trung ứng phó trận chiến trước mắt.
Gánh vác nhiệm vụ chặn đường lui của quân Sở, nói thật Trần Thích cùng năm ngàn quân dưới trướng hắn chịu áp lực rất lớn, dù sao bại quân Sở từ Yên Lăng trốn về, mà quân Sở nếu muốn sống sót qua sông phải dựa vào cầu.
Trừ phi những người này vì sống sót, liều lĩnh nhảy vào Yên Thủy.
Chính vì vậy, Trần Thích cùng năm ngàn quân dưới trướng, có thể nói là đá cản đường của đám Sở binh muốn sống sót, nhìn vẻ mặt điên cuồng của những kẻ đó là hiểu, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, đơn giản như thiêu thân lao vào lửa.
Trong trường hợp này, để bảo vệ cầu quả thực rất khó.
Bọn hắn năm ngàn quân, bây giờ giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương, đối mặt với 3-4 vạn quân Sở, tình thế tràn ngập nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị lật thuyền.
May mắn chính là, quân Sở bị bại, khiến cho sĩ khí của năm ngàn quân Ngụy tăng cao, dù sao chỉ là đánh chó mù đường, dù thế cục có nguy hiểm thế nào, trong lòng bọn họ vẫn có lòng tin chiến thắng.
Hiện tại, điều bọn hắn cần làm không cần phải tìm cách đánh bại quân Sở, mà là phối hợp với Tuấn Thủy doanh, một ngụm nuốt hết 6 vạn quân Sở ở đây, đánh một trận đại thắng phấn chấn lòng người!
Đương nhiên, những kẻ có thể qua sông, liền ngoài tầm tay của Trần Thích.
Nhưng bọn hắn cũng không thèm để ý, dù sao chỉ có mấy trăm người chạy trốn, đối với toàn bộ cuộc chiến mà nói là không quan trọng.
Không thể phủ nhận, quân Sở vì mạng sống, đích xác rất điên cuồng, nhưng Trần Thích cùng năm ngàn quân Ngụy giống như cây đinh, đóng chặt vào đầu cầu.
Trong thời điểm bình thường, 3-4 vạn quân Sở sẽ không tốn bao nhiêu thời gian để diệt hết số quân Ngụy ở đây, nhưng bây giờ, đằng sau còn có Tuấn Thủy doanh đang truy sát, nên những binh Sở kia làm gì có tâm tư dây dưa với đám Trần Thích.
Thấy cầu đã mất, vì mạng sống mà đám Sở binh nhảy xuống Yên Thủy, ý đồ bơi sang bờ bên kia.
Chỉ thấy binh Sở dày đặc trên sông, tranh nhau nhày vào Yên Thủy, từ trên nhìn xuống, mặt nước cũng toàn màu đen.
Đúng lúc này, tù đầu nguồn Yên Thủy đột nhiên xuất hiện một dòng nước chảy xiết, cuốn những binh Sở kia xuống hạ nguồn.
『 Kịp không? 』
Trần Thích vô thức nhìn về đầu nguồn.
Phá đập không phải do Triệu Hoằng Nhuận chỉ thị, mà là do Trần Thích làm theo phán đoán của mình.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận cũng không thấy đập nước chứa được hai ba ngày nước, có thể làm gì được quân Sở.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do hắn không nghĩ tới Trần Thích có thể xây đập trong một ngày, dù sao Trần Thích phản đối việc xây đập, cho nên hắn cũng không để ý việc xây đập, chỉ coi xây “đập” như mồi nhử dụ quân Sở tới.
Kỳ thực, việc này cũng không kỳ quái, dù sao lúc đó Trần Thích đã phán đoán Triệu Hoằng Nhuận đuổi hắn khỏi Yên Lăng, tất nhiên sẽ khiến Yên Lăng thất thủ, bởi vậy, hắn vội vàng xây dựng đập nước, sẵn sàng trợ giúp Yên Lăng.
Còn vì làm sao muốn xây đập, đó là bởi vì Trần Thích cảm thấy Túc vương có thành kiến với hắn, bởi vậy, chỉ có hoàn thành việc Túc vương giao, hắn mới có thể làm việc khác mà không bị chỉ trích gì.
Nhưng Trần Thích không ngờ rằng, con đập mà hắn nén giận xây lên, lúc này lại có hiệu quả ngăn chặn quân Sở.
Đúng là mọi chuyện biến hóa khôn lường.
Bởi vì con đập bị phá, khiến mực nước Yên Thủy lên cao, nước cũng chảy xiết rất nhiều, mặc dù kém xa Yên Thủy vào mùa lũ, nhưng đã đủ dọa đám binh Sở đang muốn qua sông.
『 Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? 』
Trong nhất thời, tất cả binh Sở đều lo lắng chung một vấn đề.
Phía trước có chướng ngại vật, phía sau có truy binh, hai mặt thụ địch, khiến bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng, sau lưng bọn hắn, Tuấn Thủy doanh không chút thương hại điều khiển hai trăm chiếc chiến xa, dàn hàng ngang, ý đồ xua tất cả binh Sở xuống Yên Thủy.
“A --”
“a a a --”
Hàng ngàn binh Sở bất hạnh bị ép xuống Yên Thủy, hoảng sợ kêu lên, bị cuốn trôi xuống hạ nguồn, không rõ sống chết.
Nhìn thấy cảnh này, đám Sở binh sợ hãi, nhưng phía sau bọn họ, hai trăm chiếc chiến xa chầm chậm tiến lên, lính bắn nỏ liên tiếp bắn tên, giết chết từng binh Sở ở gần.
Mặc dù binh Sở vẫn có 3 vạn quân, nhưng vẻ mặt hoảng loạn, giống như 3 vạn con gà chờ bị giết thịt, không còn tinh thần chiến đấu.
Vận mệnh của bọn hắn, không phải bị quân Ngụy bắn chết, hoặc là bị chiến xa đẩy vào Yên Thủy.
Cảnh tượng này, ngay cả Bách Lý Bạt, cũng có chút không đành lòng.
Nhưng lệnh hắn ban ra không thể sửa đổi.
Xét cho cùng, tù binh Sở quốc là rất rắc rối, vì bình dân Sở quốc có địa vị cực kỳ thấp hèn, dù cho Ngụy quốc có bắt quân Sở làm tù binh, thì Sở quốc cũng không có khả năng chuộc về, Sở quốc chỉ có thể chuộc về quân đội tướng lĩnh, cùng với Hùng thị quý tộc, tỉ như Bình Dư Quân Hùng Hổ.
Về binh Sở, Sở quốc có rất nhiều nhân khẩu, căn bản sẽ không quan tâm vài vạn người.
Mất binh, thì chiêu mộ thêm, dù sao lãnh thổ Sở quốc gấp Ngụy quốc bốn lần!
Cớ sao phải mất tiền bạc đi chuộc về một đám quân bại trận?
Nói cách khác, cho dù Ngụy quốc có thu nhận đám binh Sở này, cũng không thu được gì, ngược lại còn tốn lương thực, lại còn tốn sức sắp xếp vị trí cho bọn hắn, còn phải phái người canh giữ bọn hắn.
Thả bọn họ trở về là không thể nào, dù sao thả tù binh về chẳng khác gì trợ giúp Sở quốc, nhưng giữ lại cũng vô dụng, đã vậy, còn không bằng giết hết.
Nghĩ tới đây, Bách Lý Bạt không chút do dự hạ lệnh: đẩy toàn bộ 3 vạn quân Sở xuống Yên Thủy!
Vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói ngăn hắn lại.
“Dừng ở đây thôi!”
“...” Bách Lý Bạt ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ giục ngựa chạy tới.
“Túc vương điện hạ...” Bách Lý Bạt ném trường đao trong tay cho hộ vệ bên cạnh, chắp tay, nhíu mày hỏi: “điện hạ có ý gì?”
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận thúc ngựa đến gần, nhìn tình cảnh quân Sở, lắc đầu nói: “trận này quân ta đã thắng, tiếp tục giết là vô nghĩa... Dừng lại thôi!”
Bách Lý Bạt cau mày, nhắc nhở: “điện hạ, thần cảm thấy tù binh chỉ tăng thêm gánh nặng cho quân ta.... Vì đại cuộc, thứ lỗi cho thần không thể tòng mệnh!”
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Triệu Hoằng Nhuận: “dừng ở đây!... Những tù binh này, bản vương có việc cần dùng!”
Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng có thể nghe ra sự đanh thép trong đó.
『...』
Bách Lý Bạt híp mắt lại, nói: “điện hạ muốn vì đám người này, mà dùng Kim Lệnh sao?... Theo thần biết, trong tay điện hạ chỉ còn lại một tấm Kim Lệnh.”
“A.” Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng: “xin lỗi, một tấm cuối cùng, bản vương cũng đã dùng rồi.”
『 Hả? 』
Bách Lý Bạt nghe vậy sửng sốt, hắn nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc, mà Triệu Hoằng Nhuận cũng bình thản nhìn hắn.
Nhìn nhau một hồi, Bách Lý Bạt cười lên một tiếng, thúc ngựa chầm rãi tránh sang một bên.
Đây là thể hiện hắn đang nhượng bộ.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận điều khiển chiến mã đi vể trước mấy bước, hít sâu một hơi la lên: “truyền lệnh toàn quân, đầu hàng không giết!”
Binh lính ở gần nghe được, bắt đầu chiêu hàng.
“Bỏ vũ khí xuống, người đầu hàng không giết!”
“Bỏ vũ khí xuống, người đầu hàng không giết!”
“Bỏ vũ khí xuống, người đầu hàng không giết!”
Nghe được quân Ngụy chiêu hàng, 3 vạn quân Sở như chết đi sống lại, không ít người khóc rống lên.
『 Ánh mắt hắn.. Không giống như một đứa trẻ mười bốn tuổi chút nào. 』
Bách Lý Bạt yên lặng quan sát Túc vương, hắn lần đầu cảm thấy, Ngụy Vương ban cho Bát công tử『 vương hiệu』là chuẩn xác.
“Túc giả”, không giận mà uy!