Có quyết định của Triệu Hoằng Nhuận, ba vạn quân Sở thoát khỏi tai nạn, không bị quân Ngụy đuổi xuống Yên Thủy.
Nhưng vì vậy, Sở binh từ bỏ chiến đấu, lần lượt hạ binh khí đầu hàng, im lặng để quân Ngụy bắt giữ.
Còn về nơi giam giữ quân Sở, được quyết định là ở đại doanh quân Sở bờ bên kia.
Ai có thể ngờ được, quân doanh mà Hùng Hổ định lưu lại cho Hùng Thác tập kết mười vạn đại quân, kết quả, cả quân doanh cùng với tất cả vật tư, bao gồm cả tiền tài châu báu mà Hùng Hổ chiếm được, đều rơi vào túi Triệu Hoằng Nhuận.
Càng buồn cười hơn, là cây cầu mà Sở quân vất vả xây dựng để vượt qua Yên Thủy, cuối cùng lại dùng để chính quân Ngụy qua sông tiếp quản quân doanh.
Cả tòa quân doanh Sở hoàn toàn trống không, ngay cả những binh Sở may mắn thoát khỏi quân Ngụy cũng hoàn toàn không thấy.
Nếu không nhầm, những binh Sở may mắn chạy trốn được, hẳn là đang hốt hoảng chạy tới chỗ Hùng Thác báo tin.
Truyền một tin đủ chấn động quân Sở: 6 vạn quân tiên phong của Bình Dư Quân Hùng Hổ, toàn quân bị diệt!
“Mạt tướng Trần Thích, may mắn hoàn thành sứ mệnh!”
Khi Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo binh mã, chính thức tiếp quản quân doanh.
Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận, Trần Thích đứng ngoài doanh trại chờ đợi, tiến lên quỳ một gối, cúi đầu hành lễ với Túc vương.
Từ lúc chiếm được doanh trại đến giờ, Trần Thích vẫn đứng ngoài cổng chờ Triệu Hoằng Nhuận đến, đây là hành động có ý nghĩa gì, không nói cũng biết.
“Trần Thích, ngươi là đang chịu đòn nhận tội sao?” Triệu Hoằng Nhuận cười đùa, nhảy xuống ngựa.
Trần Thích cúi đầu, thành khẩn nói: “mạt tướng đã sớm sai người đi tìm kiếm cây gai, đáng tiếc chưa có...”
“Ha ha ha.” Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ, đỡ Trần Thích dậy, trêu chọc: “nhìn không ra, ngươi cũng có chút hài hước... Đứng lên đi, trước đây ngươi thấy bản vương tuổi nhỏ, bởi vậy không chịu giao ra binh quyền, hợp tình hợp lý, bản vương sẽ không trách ngươi.”
“Đa tạ điện hạ rộng lòng tha thứ!” Trần Thích nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này mới đứng dậy.
Nhớ tới ba ngày trước, hắn còn hoài nghi Túc vương, nhưng lúc này, hắn đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Vị điện hạ này không những bày mưu tiêu diệt 6 vạn quân Sở, còn thuận thế chiếm lấy đại doanh của Hùng Hổ, càng quan trọng hơn là, thương vong quân Ngụy chỉ mất ngàn người, mà 6 vạn quân Sở thiệt hại phân nửa, số người còn lại đã đầu hàng, chiến thắng như vậy, chỉ hai từ『 đại thắng』 sao có thể nói hết?
“Bách Lý tướng quân ở đâu?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Trần Thích chắp tay, trả lời: “đại tướng quân đang sắp xếp tù binh”. Nói xong, hắn ngẩng đầu, ngập ngừng nói: “Túc vương điện hạ, kỳ thực mạt tướng cũng cảm thấy, hơn 3 vạn tù binh quân Sở, mang đến gánh nặng cho quân ta, ngài nghĩ xem, cả Yên Lăng quân cùng Tuấn Thủy doanh hợp lại, cũng mới khoảng ba vạn người...”
“Xem ra ngươi có cùng ý tưởng với Bách Lý tướng quân?” Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Trần Thích, lắc đầu nói: “khi đó quân ta đã thắng, tiếp tục giết, cũng chỉ vô nghĩa mà thôi... Ngươi cho rằng các ngươi giết chỉ là 3 vạn quân Sở thôi sao? Không! Trên thực tế, các ngươi đang giết, khả năng đầu hàng của quân Sở.... Nếu như quân ta không giữ tù binh, thì sau này khi quân ta đánh bại quân Sở, bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ chiến đấu... 3 vạn tù binh bây giờ, chính là『 ngàn vàng mua xương ngựa』, hiểu chưa?”
Trần Thích cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe vậy: “ý của điện hạ là, để binh Sở nhận ra rằng, bọn hắn đầu hàng Đại Ngụy, vẫn có cơ hội sống sót...”
“Đúng vậy.” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nghiêm túc nói: “làm như vậy, khi cục diện thắng bại rõ ràng, sẽ không có binh Sở tiếp tục chiến đấu, việc này có thể tránh khỏi thương vong không cần thiết... Đừng quên, Sở quốc lãnh thổ rộng lớn, nhân khẩu cũng gấp mấy lần, bởi vậy, bất luận tính mạng của một binh tướng nào, đối với Đại Ngụy cũng cực kỳ quý giá.”
Trần Thích nghe vậy cười tươi.
『 Ngàn vàng mua xương ngựa... Tấm lòng Túc vương điện hạ, còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng...』
Vương thuật cùng Mã Chương liếc nhau, đều có một cảm giác kỳ lạ.
Bởi vì bọn hắn nghe ra từ lời Triệu Hoằng Nhuận mấy manh mối: xem ra Túc vương điện hạ, không chỉ muốn thu hồi đất mất, mà còn muốn tấn công Sở quốc.
『 Nếu thật như thế...』
Vương Thuật, Mã Chương cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn thân tràn đầy sức lực.
“Vào doanh.”
“Rõ!”
Cùng lúc đó, Bách Lý Bạt đứng trong soái trướng, chắp tay sau lưng, như đang suy nghĩ điều gì.
Bởi vì vừa rồi, hộ vệ nói với hắn một câu: Túc vương, thiếu tôn trọng đại tướng quân ngài.
『 Thiếu tôn trọng... Sao? 』
Bách Lý Bạt không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở bên bờ Yên Thủy, lúc đó, hắn chủ trương giết hết 3 vạn quân Sở.
Theo hắn, chỉ cần giữ lại Hùng Hổ cùng đám tướng lĩnh người Sở là đủ rồi, bởi vì chỉ có những người này, Sở quốc mới sẵn sàng dùng tiền để chuộc.
Mạng người, nhất là tính mạng dân thường, đối với Sở quốc không đáng coi trọng.
Thật không ngờ, vị Túc vương điện hạ còn gọi hắn một tiếng: thúc thúc, lại cứng rắn bác bỏ quyết định của hắn, muốn bảo vệ 3 vạn quân Sở.
Mặc dù hai người không có tranh chấp, nhưng công bằng mà nói, đó không phải là tín hiệu tốt.
Đương nhiên, Bách Lý Bạt cũng không cho rằng Triệu Hoằng Nhuận không tôn trọng hắn, chẳng qua là hai người bất đồng ý kiến.
Nhưng vấn đề nằm ngay chỗ đó!
Dẫn quân nhiều năm, Bách Lý Bạt hiểu rõ, cấm kỵ nhất của một đội quân, chính là có hai tiếng nói bất đồng, điều này sẽ gây chia rẽ đội quân đó.
Một đội quân chỉ được có một tiếng nói!
Đã như vậy, người đứng đầu bây giờ nên là Bách Lý Bạt, hay là Túc vương Triệu Hoằng Nhuận đây?
Mặc cho quân Sở vẫn còn 10 vạn người do Hùng Thác chỉ huy, nhưng Bách Lý Bạt hiểu rõ, trước mắt bọn hắn cần ưu tiên lựa chọn ra một “ tiếng nói duy nhất”.
“Tướng quân, Túc vương điện hạ đến rồi.”
Một hộ vệ từ bên ngoài đi vào bẩm báo.
“Cho mời!... Gọi năm vị tướng quân đến soái trướng.”
“Rõ!”
Tên hộ vệ kia nhận lệnh rời đi, ngay sau đó, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Trầm Úc cùng Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương bước vào trong.
“Túc vương điện hạ.”
“Bách Lý tướng quân.”
Bách Lý Bạt cùng Triệu Hoằng Nhuận chào hỏi lẫn nhau.
“Tông vệ bên người điện hạ đâu?”
“Ý ngươi là đám Vệ Kiêu, Lữ Mục, Trương Ngao, Lý Mông?” Triệu Hoằng Nhuận cười giải thích: “ta để bọn hắn đi làm quen việc trong quân đội.”
“Thì ra là thế.”
Bách Lý Bạt thoải mái gật đầu, dù sao hắn xuất thân từ tông vệ, tự nhiên hiểu được sự nghiêm ngặt để tuyển chọn cũng như dạy dỗ nên một tông vệ, có thể nói mỗi tông vệ đều có khả năng làm tướng.
Thậm chí, nếu Túc vương điện hạ đăng cơ làm Ngụy Vương, đám Trầm Úc, Vệ Kiêu, Mục Thanh nước lên thuyền lên, trở thành tướng quân trấn giữ một phương, giống như Bách Lý Bạt hắn.
Bây giờ cái mà những tông vệ kia còn thiếu, chính là kinh nghiệm.
Nghĩ đến đây, hắn cười nói với Triệu Hoằng Nhuận: “chiến trường là nơi tốt nhất để rèn luyện một người, tin rằng sau trận chiến này, những tông vệ trẻ tuổi kia, bọn họ sẽ trưởng thành.”
“Đại tướng quân cát ngôn.” Triệu Hoằng Nhuận chắp tay cảm tạ.
Tán gẫu một lúc, Tuấn Thủy doanh năm vị tướng quân cũng lần lượt đi tới.
Thấy vậy, Bách Lý Bạt liền giới thiệu năm vị tướng quân với Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời cặn kẽ giới thiệu trách nhiệm của từng người.
Năm vị tướng quân theo thứ tự là:
Ngoài cùng bên trái, kỵ binh doanh tướng quân: Tào Giới – phụ trách 5 ngàn khinh kỵ.
Bên phải ngoài cùng, thiện xạ doanh tướng quân: Cung Uyên – phụ trách 5 trăm đao thuẫn binh, 2 ngàn 5 trăm cung thủ, 2 ngàn lính nỏ.
Ở giữa, bộ binh doanh tướng quân: Ngô Bí – phụ trách 2 ngàn thương thuẫn binh, 2 ngàn trường thương binh, 5 trăm nỏ binh.
Đứng bên phải Ngô Bí, bộ binh doanh tướng quân: Lý Ngập – phụ trách 4 ngàn đao thuẫn binh, 1 ngàn lính nỏ.
Bên trái, bộ binh doanh tướng quân: Vu Thuần – phụ trách 5 ngàn đao binh.
5 quân doanh này, có thể nói là điển hình của quân đội tinh nhuệ Ngụy quốc, nhìn chung, toàn bộ Đại Ngụy, có thể so với Tuấn Thủy doanh chỉ có vài quân doanh như vậy, tỉ như『 Phần Hình Tắc』, 『 Nãng Sơn』, …, nhưng quân số, thì không được như Tuấn Thủy doanh.
Bởi vậy, Tuấn Thủy doanh có thể nói là Đệ Nhất quân doanh của Đại Ngụy.
『 Chú: trừ 5 quân doanh ra, Tuấn Thủy doanh còn có một doanh trại, có 2 ngàn quân dự bị, phụ trách hậu cần. Bởi vì bình thường không huấn luyện, nên chiến lực không đáng kể. 』
Sau đó, Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương cũng tự đứng ra giới thiệu.
Dù sao Yên Lăng có hơn 1 vạn quân, hơn nữa bởi vì trận thắng vừa rồi, sĩ khí toàn quân dâng cao, có thể coi là một đội quân có chiến lực nhất định.
Mà đám người Trần Thích hiện tại đang chỉ huy 1 vạn quân này, cũng coi như là tướng lĩnh chỉ huy, bằng không, lấy thân phận của bọn hắn, làm sao có tư cách tham dự bàn bạc chiến sự trong soái trướng.
“Nếu như đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu thảo luận bước kế tiếp... Các vị mời ngồi.”
Bách Lý Bạt chuyển chủ đề về cuộc chiến trước mắt.
Đám người nghe vậy, liền dựa theo cấp bậc ngồi xuống.
Bỗng nhiên, bọn hắn sửng sốt, bởi vì bọn hắn phát hiện Bách Lý Bạt không định ngồi, mà đang nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
『...』
Đám người thay đổi sắc mặt.
Bởi vì bọn hắn nhận ra, trong trướng, ghế soái chỉ có một.