“Chuyện 3 vạn quân Sở mạt tướng sẽ không nói nữa... Mạt tướng đã sai người trói bọn hắn lại, để binh sĩ trông coi. Ngoài ra, sau trận này, quân ta còn bắt được Bình Dư Quân Hùng Hổ, cũng như một số tướng Sở .... Từ chức vụ Thiên Phu Trưởng trở lên, tách ra giam riêng...”
Tào Giới nói chi tiết chuyện tù binh với Triệu Hoằng Nhuận.
“Bình Dư Quân Hùng Hổ cũng bị bắt?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy hai mắt sáng lên, Bình Dư Quân Hùng Hổ là một lá bài tốt.
Tào Giới cười nói: “tên kia còn định giả trang Sở binh, lại bị Yên Lăng huynh đệ nhìn ra.”
“Trông nom hắn cẩn thận.” Bách Lý Bạt cũng xen vào: “Hùng thị, tin rằng Sở quốc sẽ muốn dùng tiền chuộc hắn...”
Triệu Hoằng Nhuận cũng gật đầu.
Mọi người tiếp tục nói chuyện, chủ đề dần chuyển sang trận chiến tiếp theo, dù sao quân Sở cũng có 16 vạn quân, mặc dù hiện tại 6 vạn quân tiên phong đã bị diệt, nhưng sau đó quân Ngụy còn phải tiếp đón 10 vạn quân của Hùng Thác.
Nói cách khác, chưa đến thời điểm mà đám người Triệu Hoằng Nhuận có thể buông lỏng.
“Binh Sở đã có mấy trăm người chạy trốn được, như thế, tin quân ta chiến thắng chắc chắn sẽ không giấu được... Chờ đến khi bọn hắn trốn đến chỗ Hùng Thác, thì Hùng Thác sẽ biết tin 6 vạn tiên phong quân Sở đã bại...” Cung Uyên bình tĩnh phân tích.
Nghe những lời này, Trần Thích có chút bực bội, dù sao mấy trăm binh Sở thoát đi, hắn cũng có trách nhiệm.
“Trần Đô Úy không cần để ý.” Chú ý thấy vẻ mặt của Trần Thích, Tào Giới nói: “ngươi đã làm rất tốt... Nếu lúc ngươi chỉ có 5 ngàn quân lại ngăn cản 3 vạn quân Sở... Ngươi có thể giữ vững đã là rất tốt.”
Lời Tào Giới đã làm tâm trạng Trần Thích tốt hơn rất nhiều, nhưng hắn không dám giành công, vội vàng nói: “là do Túc vương điện hạ diệu kế... Lúc đó binh Sở chỉ muốn chạy trốn. Không muốn chiến đấu, bằng không, chỉ với chút binh sĩ dưới trướng Trần mỗ sao có thể cản được 3 vạn quân Sở?”
“Túc vương kế dụ địch, đúng là lợi hại.. Nhất là hỏa thiêu Yên Lăng thành. Quả thực là chuẩn xác. Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ cũng không chống lại được cám dỗ...”Bách Lý Bạt quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, tỏ ra bội phục.
Hắn bội phục vị Túc vương điện hạ này quả thực am hiểu lòng người.
Nghĩ lại cũng phải, 6 vạn quân Sở vượt qua Yên Thủy, Yên Lăng thành nằm trong tầm tay. Nhưng ai có thể ngờ Triệu Hoằng Nhuận sẽ đốt thành, để cho quân Sở một tòa thành trống.
Một tòa thành trống có ích lợi gì?
Bốn bức tường thành có thể ngăn được gió lạnh mùa đông sao?
Quân Sở nếu muốn ở lại Yên Lăng, nhất định phải đầu tư nhân lực cùng thời gian.
Thay vào đó, còn không bằng đuổi theo dân chúng Yên Lăng, thử xem có thể đánh được An Lăng không.
Cho dù không chiếm An Lăng cũng không sao, quân Sở chỉ cần giết mười vạn dân chúng Yên Lăng, dùng để uy hiếp An Lăng thành cũng là biện pháp tốt.
Thật không ngờ, Túc vương Triệu Hoằng Nhuận đã cho quân mai phục trong núi Yên Lăng.
“Nếu như lúc đó quân Sở không tham lam, tin rằng quân ta phải tốn rất nhiều sức lực...” Bách Lý Bạt cảm khái.
“Thực ra cũng gần giống nhau.” Triệu Hoằng Nhuận giải thích: “bản vương đốt cháy Yên Lăng thành có hai mục đích, thứ nhất là để quân Sở kiên định lấy An Lăng. Thứ hai, cũng không muốn bọn hắn vào thành... Lúc đó quân Sở sáu vạn người, từ Yên Thủy tiến vào Yên Lăng thành, binh lực cũng không tập trung, thế nên, một khi chính diện giao chiến, quân ta chưa chắc đã không thể thắng được....”
“Cũng đúng” Bách Lý Bạt tự tin gật đầu.
Hắn thấy, quân Ngụy có hai trăm chiếc chiến xa kia, năng lực giao chiến nào chỉ tăng lên một bậc.
Đáng tiếc loại chiến xa kia chỉ có thể ức hiếp quân Sở không có kỵ binh, nếu là đụng tới Hàn quốc kỵ binh thì xác định là nghỉ. Bằng không, Bách Lý Bạt đúng thật hy vọng chế tạo thêm hàng ngàn chiếc chiến xa, chấn hưng danh tiếng chiến xa Ngụy quốc.
“Đúng rồi, điện hạ, Hùng Thác nhận được tin quân tiên phong đại bại chắc còn hai ba ngày, tính thời gian hắn tập hợp quân đội đến Yên Thủy, thế nào cũng phải mất sáu, bảy ngày, trong sáu, bảy ngày này... Chúng ta nên làm gì? Tiến binh. Hay là, rút lui.”
Bách Lý Bạt nhìn Triệu Hoằng Nhuận với vẻ dò hỏi.
Không phải hắn không có cách, mà là Triệu Hoằng Nhuận đã làm chủ soái, như vậy, cần phải lấy lời Triệu Hoằng Nhuận làm chuẩn, mà hắn, chỉ có thể phụ tá Túc vương, thay hắn hoàn thiện đối sách, tuyệt sẽ không đưa ra ý kiến trái ngược Triệu Hoằng Nhuận.
Dù sao trong quân chỉ có thể có một tiếng nói!
Thấy được Bách Lý Bạt có ý dò hỏi, Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói: “không tiến quân, cũng không rút lui... Bản vương quyết định, ở tại doanh trại, tiếp đón Hùng Thác.”
Bách Lý Bạt nghe vậy cau mày, mặc dù hắn đã quyết định lấy ý kiến Triệu Hoằng Nhuận làm chủ, nhưng cũng không hề đại biểu hắn sẽ chấp nhận hoàn toàn, trừ phi Triệu Hoằng Nhuận có thể thuyết phục hắn.
“Doanh trại này của Sở, trước kia Hùng Hổ là vì tấn công Yên Lăng mà xây dựng, ở trên địa lý không có ưu thế... Huống chi, Dương Thành Quân Hùng Thác là từ phía nam đánh tới, vạn nhất không thủ được, chúng ta liền không có đường lui.... Điện hạ đừng quên, doanh trại này cách Yên Thủy hai ba dặm.” Dừng một chút, Bách Lý Bạt giải thích chi tiết: “điện hạ có lẽ không biết, xây dựng doanh trại, chỉ có thể chia làm『 công』 hoặc『 thủ』, doanh trại này cách Yên Thủy hai ba dặm, từ việc bố trí có thể thấy, nơi đây có thể quan sát động tĩnh bờ bên kia, tùy thời có thể vượt sông Yên Thủy, nhưng nếu từ bờ bên kia Yên Thủy đánh sang, thì lực phòng thủ của quân Sở cũng không mạnh, nói cách khác, đây là một doanh trại có khuynh hướng tấn công Yên Thủy, tấn công thì thừa phòng thủ không đủ... Hùng Hổ dám lập doanh trại như vậy, là dám chắc Yên Lăng sẽ không tấn công.”
“...” Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương liếc nhau, vẻ mặt khó coi.
Đúng như Bách Lý Bạt nói, trước đây bọn hắn phòng thủ Yên Thủy, canh giữ vất vả, Yên Lăng binh lính không dám bỏ giáp, tùy lúc trợ giúp Yên Thủy.
Tuy nhiên, lại không có một ai nhìn ra sơ hở Sở doanh, tiến hành phản công.
Đây chính là sự khác biệt giữa tướng giỏi đánh trận và Đô Úy chỉ giỏi phòng thủ trị an.
Đương nhiên, Bách Lý Bạt cũng không để ý, dù sao nếu mỗi Đô Úy Đại Ngụy đều giỏi đánh trận, vậy cần gì đám tướng quân bọn hắn?
“Mà bây giờ, điện hạ chuẩn bị ở đây tiếp đón Hùng Thác... Nói thật, độ khó không nhỏ. Dù sao tòa thành trì này không dễ để thủ. Yên Thủy sau lưng cũng sẽ là điểm yếu của quân ta. Còn nữa, trong doanh có 3 vạn tù binh nước Sở, cũng là yếu tố bất ổn... Nếu không cẩn thận sẽ thành mối họa.” Nói đến đây, Bách Lý Bạt cảm thấy mình đã giải thích đủ rõ ràng. Thế nên dừng lại, hỏi dò Triệu Hoằng Nhuận: “như thế, điện hạ còn muốn tiếp đón Hùng Thác ở đây không? Nếu muốn, mạt tướng cũng muốn nghe xem ý kiến điện ha.”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy trầm tư: “Bách Lý tướng quân, bản vương nghĩ như vậy... Mặc dù phía bắc nơi đây là lãnh thổ Ngụy quốc, nhưng không thể phủ nhận hiện tại đã bị quân Sở chiếm đóng, tấn công... Quân Sở sẽ không cho quân ta cơ hội xây dựng doanh trại.”
“Ừm.” Bách Lý Bạt tán thành gật đầu.
“Nếu như không tiến được, không bằng ngồi chờ ở đây, chuẩn bị tiếp đón Hùng Thác... Khiến chiến tuyến của Hùng Thác kéo dài.”
“Làm cho chiến tuyến kéo dài?”
“Đúng! Quân Sở chiếm được 6 huyện thành của Đại Ngụy. Trong những thành trì này, Hùng Thác tất nhiên sẽ lưu lại quân đội bảo vệ, như thế, khi hắn xuất quân sẽ không đủ 10 vạn. Thế nên, không phải là ba vạn năm ngàn đánh với mười vạn, quân Sở cùng lắm chỉ gấp đôi quân ta, với chênh lệch binh lực như vậy, hoàn toàn không đủ để khiến quân ta phải bỏ doanh trại.”
“Ừm.” Bách Lý Bạt lại gật đầu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục nói: “làm cho chiến tuyến kéo dài, còn có một cái lợi. Đó là... Đường chuyển lương của quân Sở cũng bị kéo dài.”
Bách Lý Bạt nghe đến hai mắt sáng lên, vui mừng xen vào: “ý của điện hạ là, tập kích đường lương?”
“Đúng!” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu. Nghiêm túc nói: “quân Sở đều là bộ binh, mà Tuấn Thủy doanh dưới trướng Tào tướng quân còn có 5 ngàn khinh kỵ... Là đánh là lùi, quyền chủ động đều trong tay Tào tướng quân.”
Bách Lý Bạt nghe vậy nhíu mày, lắc đầu nói: “5 ngàn khinh kỵ, không đủ để tập kích gần 10 vạn quân Sở...”
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, sửa lời: “không phải để Tào tướng quân đi tập kích quân Sở. Mà là quấy rối, không ngừng quấy rối... Chia 5 ngàn kỵ binh ra, săn lùng các đội quân nhỏ lẻ của Sở, dùng cung nỏ tập kích từ xa, tuyệt không để Sở Binh tới gần. Nếu quân Sở Vươngn gần, thì chạy, đi xa thì lại dùng cung nỏ, lặp lại liên tục... Tóm lại, chính là『 địch tiến ta lùi, địch lui ta tiến, địch nghỉ ta nhiễu, địch mệt ta đánh』.”
Bách Lý Bạt bất ngờ, quay đầu nói với Tào Giới: “Tào Giới, ngươi sắp lập công rồi!”
“Đa tạ tướng quân đã chúc.” Tào Giới hưng phấn xoa tay, vẻ mặt phấn khởi, tin tưởng hắn đã có thể nhìn ra, bộ binh quân Sở bị kỵ binh quấy rối sẽ rơi vào cục diện thê thảm.
Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Tào Giới hỏi: “điện hạ, nếu quân Sở điều động cung thủ phòng thủ, kỵ binh ta nên làm thế nào?”
“Lui.” Triệu Hoằng Nhuận nói: “cũng không phải tất cả binh Sở đều là cung thủ.”
“Hiểu.”
Tào Giới trong ánh mắt ghen tị của bốn tướng quân còn lại, tiến lên nhận lệnh.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lại nói: “theo lời đại tướng quân vừa nói, Hùng Thác dẫn quân mất sáu bảy ngày, như vậy trong sáu bảy ngày này, ta có thể gia cố phòng thủ doanh trại, tranh thủ thời gian xây nó thành một pháo đài kiên cố, để Hùng Thác không thể cắn nổi!”
Nói xong, hắn nhìn sang Bách Lý Bạt.
“Đại tướng quân, ta nhờ ngài hộ tống 200 vị công bộ quan viên cùng thợ thủ công, bây giờ đang ở An Lăng đúng không?”
“Ừm...”
Bách Lý Bạt kinh ngạc nhìn qua Triệu Hoằng Nhuận.
『 Hóa ra là dùng ở đây sao? 2 trăm người Công Bộ...』