Bầu không khí trong trướng chùng xuống.
Tất cả người trong soái trướng đều nhìn hai người Triệu Hoằng Nhuận cùng Bách Lý Bạt.
Tiền tuyến Yên Lăng cho đến giờ vẫn chưa thực sự có chủ soái, trước đó Trần Thích cũng chỉ tạm thời nắm quyền, danh bất chính, ngôn bất thuận.
Trước mắt, người có tư cách dẫn dắt quân Ngụy, chỉ có hai người trước mặt.
Nhưng vấn đề là, do ai tới làm?
Luận thân phận, Bách Lý Bạt đã từng là tông vệ Ngụy Vương, là người thân tín. Mà Triệu Hoằng Nhuận càng là công tử, là Túc vương; còn về lý lịch, Bách Lý Bạt chính là đại tướng quân Tuấn Thủy doanh, mà Triệu Hoằng Nhuận lại vừa lập kế dành đại thắng, một trận diệt 6 vạn quân Sở.
Không ngoa khi nói, hai vị này đều có tư cách đảm nhiện chủ soái, nhưng vấn đề là, ở trong lúc này, ai đứng lên nhận đây?
Năm vị tướng quân, cùng với ba vị Đô Úy và Trầm Úc nhìn Bách Lý Bạt một lúc, lại quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ai cũng không dám mở miệng.
Mà Bách Lý Bạt cùng Triệu Hoằng Nhuận cũng nhìn nhau không nói.
『 Bách Lý Bạt... Từng là tông vệ bên cạnh phụ vương. Hắn... Có ý gì? 』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Bách Lý Bạt hơi hoang mang, hắn không hiểu vì sao Bách Lý Bạt phải làm rõ ai làm chủ soái ở thời điểm này.
Là để nắm quyền sao?
Triệu Hoằng Nhuận không thể hiểu được.
Nhưng trên thực tế, đây chỉ là ý tưởng nhất thời của Bách Lý Bạt, nếu không phải hộ vệ vừa nói『 Túc vương thiếu tôn trọng tướng quân』, thì có lẽ hắn sẽ không làm rõ chuyện này.
Nhưng hộ vệ nói ra câu này, thì Bách Lý Bạt liền phải chú ý.
Bách Lý Bạt sống lâu hơn Triệu Hoằng Nhuận hai mươi năm, nắm giữ binh quyền hơn mười năm, hắn nhìn ra, tuy Triệu Hoằng Nhuận không muốn cùng hắn tranh quyền, nhưng trên thực tế, Túc vương điện hạ tuyệt không phải người bị người khác điều khiển.
Giống như chuyện bên bờ sông, rõ ràng hai người có sự thân thiết cũng như ăn ý, nhưng bởi vì tù binh quân Sở mà bất đồng ý kiến, Túc vương kiên trì không nhượng bộ.
Có thể khiến Túc vương nhượng bộ, cho dù là Ngụy Vương, cũng không thể, hà huống chi là Bách Lý Bạt.
Lúc này, giữa hai người xuất hiện một mối nguy hiểm ngầm: nếu hai người không nhanh chóng quyết định ai là chủ ai là phụ, thì cuộc chiến sau này nên nghe lời ai?
Nếu hai người tiếp tục tranh chấp, vậy trận chiến này sẽ đánh ra sao?
Vì nghĩ tới sau này, nên Bách Lý Bạt muốn giải quyết việc này trước.
Mặc dù Bách Lý Bạt có lòng tin dẫn quân thu hồi đất mất, đuổi quân Sở ra khỏi lãnh thổ, nhưng ngược lại, hắn cũng không phải không thể giao quyền cho Triệu Hoằng Nhuận, dù sao Túc vương vừa lập ra đại kế tiêu diệt 6 vạn tiên phong quân Sở.
Đương nhiên, chấp nhận thì chấp nhận, nhưng dù phải giao ra quyền chỉ huy, thì Bách Lý Bạt cũng muốn kiểm tra Túc vương một phen, xem kẻ này, có đủ dũng khí hay không.
Xét cho cùng, người có thể nghĩ ra mưu kế này, chưa đủ để trở thành một vị tướng soái, nhiều nhất chỉ có thể làm quân sư, mưu sĩ, phụ tá mà thôi.
Chính bởi vậy, Bách Lý Bạt cũng không vội vã ngồi xuống ghế soái, mà muốn xem Triệu Hoằng Nhuận thái độ, nếu như kẻ này dưới sự đe dọa của hắn, cũng không có gan ngồi xuống ghế soái, như vậy, Bách Lý Bạt sẽ không bao giờ từ bỏ quyền làm soái của mình.
『 hắn... Buộc ta tỏ thái độ sao? 』
Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ nhìn Bách Lý Bạt.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận thăm dò: “đại tướng quân, vị trí này... Là ngài ngồi, hay là ta ngồi?”
Hắn đá quả bóng lại cho Bách Lý Bạt.
Ai ngờ, Bách Lý Bạt không có phản ứng, vui vẻ nói: “vị trí này, ai cũng có thể ngồi, đương nhiên, điện hạ ngài cũng có thể ngồi...”
『 Thì ra hắn muốn giao quyền cho ta? 』
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ, đang định nói, đã thấy Bách Lý Bạt nói: “nhưng, điện hạ, ngài... Thật sự định ngồi lên sao?”
Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận với OLndỬ mắt sắc bén, hình như còn tản ra một áp lực vô hình.
Đó là uy thế của một Đại tướng quân!
『...』
Triệu Hoằng Nhuận mím môi.
Lúc này, hắn cảm thấy mình như một miếng mồi bị thú săn nhìn vào, thần kinh trở nên căng thẳng.
Mà dưới sự uy hiếp này, Trầm Úc lộ vẻ khẩn trương, theo bản năng chạm vào đao bên hông.
『 Tệ rồi... Tệ rồi! 』
Ba vị Đô Úy sắc mặt thay đổi, nhìn sang năm vị tướng quân Tuấn Thủy doanh, sợ bọn họ nhìn thấy hành động của Trầm Úc, coi đó là khiêu khích.
Nhưng để họ bất ngờ là, năm vị tướng lĩnh đang khoanh tay, nhìn chuyện này giống như vở kịch, mặc kệ Trầm Úc ở một bên lo lắng.
Soái trướng yên lặng một lúc, bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng cười: “nếu đã thế, bản vương sẽ không khách khí!”
Nói rồi, dưới con mắt của Bách Lý Bạt, hắn bình tĩnh bước đến, ngồi xuống ghế soái.
『 Thật sự... Thật sự ngồi? 』
Năm vị tướng quân kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
『 Hắn... Điện hạ hắn thật ngồi xuống? 』
Ba vị Đô Úy lo lắng nhìn vẻ mặt Bách Lý Bạt.
Bọn hắn thấy, vẻ mặt Bách Lý Bạt tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Ánh mắt ấy, cho dù là đám Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương đang đứng bên cạnh đều kinh hồn táng đảm, trong lòng thầm nghĩ: điện hạ, điện hạ, ngài nhanh chóng trả lại vị trí cho Bách Lý tướng quân... Tiếp tục như vậy không ổn đâu.
Lúc này, Bách Lý Bạt ngẩng đầu cười phá lên: “ha ha ha, ha ha ha ha --”
Những người khác chưa kịp phản ứng lại, năm vị tướng quân cũng chỉ vào Bách Lý Bạt cười.
“Ha ha ha, thua thua.”
“Tướng quân, xem ra ngài uy hiếp không đủ...”
“Là ánh mắt không đủ hung sao? Ta cảm thấy ánh mắt Tào Giới còn hung hơn...”
“Ánh mắt ta làm sao lại hung? Muốn nói ánh mắt, Cung Uyên, không những hung hơn nữa còn âm độc...”
“Tào Giới, ta nhìn ngươi đang muốn ăn đòn!”
“Tới, lão tử chả lẽ lại sợ ngươi?”
“Muốn một chọi một? Thêm ta!”
“Ngô Bí, ngươi cũng đừng làm loạn thêm...”
Mắt thấy các tướng lĩnh đang ầm ỹ, đám Trần Thích, Mã Chương, Vương Thuật nhìn nhau, căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra.
Dưới ánh mắt khó tin của bọn hắn, Bách Lý Bạt trở lại vẻ bình thường, cười ha hả chủ động ngồi ghế hàng đầu bên trái, đồng thời hơi cúi đầu với Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy bất ngờ, mà Trầm Úc sớm đã ngây ra như phỗng, hai tay vẫn giữ thanh kiếm bên hông, mắt trợn tròn cảnh tượng trước mặt.
『 Bách Lí thúc thúc... Hắn đang thử ta? 』
Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt phức tạp nhìn Bách Lý Bạt, chuyện cho tới bây giờ, hắn còn không nhìn ra, thì thật thẹn với trí thông minh của mình.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi sợ hãi với quyết định vừa rồi.
『 Nếu như ta lựa chọn nhượng bộ, e rằng hắn sẽ không còn quyền gì nữa? 』
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm.
Nếu vừa rồi Triệu Hoằng Nhuận từ bỏ, vậy thì giờ hắn chỉ có thể bị động hỗ trợ Bách Lý Bạt.
Chính hắn quyết định vai trò của mình trong cuộc chiến này.
Nhưng hiện tại, Triệu Hoằng Nhuận lựa chọn nắm quyền, đồng nghĩa hắn sẽ làm chủ soái, chỉ huy hơn vạn Yên Lăng binh cùng 2 vạn 5 ngàn quân Tuấn Thủy doanh, bao gồm cả Bách Lý tướng quân cũng sẽ tuân theo hắn.
Vừa rồi, sau khi ngồi xuống, Bách Lý Bạt hơi cúi đầu với Triệu Hoằng Nhuận chính là đại biểu việc này.
“Tốt tốt, đừng náo loạn nữa, ngồi đi, đến lúc bàn chyện rồi.”
Không thể phủ nhận Bách Lý Bạt là người cầm lên được cũng buông xuống được, căn bản không đặt chuyện này trong lòng, vỗ tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.
Kết quả là, mọi người đều ngồi xuống, ngoại trừ Trầm Úc, hắn xấu hổ, cúi đầu đi đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt không dám nhìn Bách Lý Bạt.
Rõ ràng, hắn cũng đã nhận ra mình đã thất lễ.
Hoặc đúng hơn là kinh nghiệm không đủ.
Dù sao không ai trong số năm vị tướng quân tỏ ra thù địch, chỉ có Trầm Úc, bị Bách Lý Bạt dọa đến vô thức cầm vũ khí.
『 Chênh lệch... Lớn đến vậy sao? 』
Trầm Úc len lén quan sát Bách Lý Bạt, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Dù sao vị tướng quân này cũng đi từ tông vệ lên, là tiền bối của hắn.
Bách Lý Bạt cũng chú ý tới vẻ khó coi của Trầm Úc, gật đầu với hắn, lập tức nghiêm mặt nói: “tốt, Tào Giới, ngươi hãy báo cáo tình hình hiện tại của quân ta.”
“Rõ!” Tào Giới đứng dậy hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận.
Bởi vì lúc này quân Ngụy đã có chủ soái.
Mặc dù không ai nói gì đến chuyện chủ soái, nhưng qua chuyện trước đó, bọn họ đã hiểu.
Toàn quân bây giờ do Túc vương Triệu Hoằng Nhuận làm chủ!