『 Ngu xuẩn...』
Nhìn bức thư trong tay, Hùng Thác không khỏi nhíu chặt lông mày.
Tuy rằng hắn không rõ đây có phải tiếng địa phương Ngụy quốc hay không, nhưng suy nghĩ kỹ, có chữ『 ngu』, thì chắc không tốt lành gì.
『 Rõ ràng ở thế yếu, lại vẫn dám nhục mạ tướng lĩnh địch quân, xem ra chủ soái quân Ngụy không phải kẻ có lý trí...』
Nghĩ đến đây, Hùng Thác không khỏi lo lắng cho tính mạng Hùng Hổ.
Ngẫm nghĩ một lát, Hùng Thác ra lệnh cho hộ vệ: “gọi Liên Bích tới.”
“Rõ.”
Hộ vệ chắp tay nhận lệnh rời đi, chỉ phút chốc, liền mời tới Liên Bích.
“Công tử.”
“Ừm.” Hùng Thác gật đầu, hỏi Liên Bích: “Liên Bích, những người ta bảo ngươi mang theo, giờ ở đâu?”
Liên Bích chắp tay, cung kính nói: “công tử muốn nói đến những tù binh ở Triệu Lăng thành?... Nhận được thư của công tử, ta đã phái người canh giữ bọn hắn, bây giờ đang ở trong quân.”
“Tốt, mang theo bọn hắn, chúng ta đi đại doanh Ngụy quân một chuyến.”
“Rõ.”
Sau thời gian uống một tách trà, Hùng Thác dẫn theo Liên Bích và một nửa quân số đi về phía Yên Thủy đại doanh.
Còn dư lại bốn vạn quân Sở thì tiếp tục xây dựng doanh trại.
Đến khoảng giờ Thân, Hùng Thác dẫn theo 4 vạn đại quân đi tới Yên Thủy đại doanh.
Sự xuất hiên của quân Sở, đã kích thích thần kinh của lính canh, lính canh vội vàng gõ kẻng cảnh báo, hàng trăm binh sĩ dùng binh khí gõ vào khiên, để cảnh cáo toàn bộ quân doanh: quân Sở đã tới!
Nghe được tiếng cảnh báo, Túc vương Triệu Hoằng Nhuận cùng Bách Lý Bạt vội vàng dẫn người tới leo lên tường, xem xét tình hình quân Sở.
Bọn hắn không khỏi thắc mắc, bởi vì theo lý mà nói, Hùng Thác chưa xây xong doanh trại làm sao có thể xua quân đánh doanh trại quân Ngụy, dù sao Yên Thủy đại doanh không dễ đánh hạ.
Bối rối. Nhưng mà bọn hắn không hề lo lắng, thậm chí, bọn hắn càng hy vọng quân Sở tấn công.
Nhưng đáng tiếc là, 4 vạn quân Sở sau khi dàn trận, nhưng không có ý định tấn công.
Còn Hùng Thác chỉ chủ động đi lên tuyến đầu, quan sát doanh trại Yên Thủy từ khoảng cách gần.
Mà kết quả lại làm cho vị công tử này phải nhíu chặt lông mày.
Bởi vì quan sát ở gần, hắn càng thêm kinh ngạc hơn so với lúc hắn quan sát buổi sáng.
“ Đó ... Chính là Hùng Thác.”
Kéo ngựa đi tới đi lui, Hùng Thác hét lên: “ai làm chủ ở doanh trại phía trước, đi ra nói chuyện.”
“Gia hỏa này đang muốn làm gì?”
Triệu Hoằng Nhuận đứng trên tường thành nhíu mày quan sát, trong miệng thầm nói.
Bách Lý Bạt đứng bên cạnh cũng không hiểu, lắc đầu nói: “chờ xem có chuyện gì.... Hắn sẽ không vô cớ dẫn theo mấy vạn người chạy đến bên ngoài doanh trại đâu.”
“Ừm.” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, quay đầu nhìn sang Bách Lý Bạt.
Ánh mắt của hắn truyền một thông điệp: ngươi tới hay ta tới?
Bách Lý Bạt mỉm cười, giơ tay làm động tác『 mời』.
Hắn đã đưa quyền nói chuyện nhường cho Triệu Hoằng Nhuận, đương nhiên sẽ không cướp danh tiếng của Túc vương điện hạ.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đi về phía trước một bước. Hai tay vịn lên tường doanh, trầm giọng nói: “ta là Túc vương Cơ Nhuận, Dương Thành Quân có gì chỉ giáo?”
『 Ừm? 』
Hùng Thác nghe vậy sững sờ, híp mắt cẩn thận nhìn Triệu Hoằng Nhuận, gương mặt anh tuấn tỏ vẻ kinh ngạc.
Hắn tưởng rằng phụ trách doanh trại là một vị tướng nào đó của Ngụy quốc, không ngờ, lại là một công tử trẻ tuổi.
『 Con trai Cơ Tư ( Ngụy Vương)? 』
Hùng Thác thầm nhủ trong lòng, trên mặt lộ vẻ không vui.
Hắn và Cơ Tư có thù hận, hắn bị Cơ Tư lừa: không công đánh nửa Tống quốc cho Ngụy quốc, kết quả lại chẳng có được một chút lợi ích gì.
Sau khi việc truyền khắp Sở quốc, khiến cho Dương Thành Quân hắn trở thành trò hề.
Nghĩ một lúc, Hùng Thác hô lên: “ta tới, chỉ vì một chuyện... Đường huynh Hùng Hổ, đã bị các ngươi bắt đúng không?”
『 Thì ra là vì Hùng Hổ...』
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, cũng không giấu diếm, đúng sự thật nói: “đúng, quý quốc Bình Dư Quân. Bây giờ đang trong doanh.”
『 Tốt...』
Hùng Thác nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất chính là quân Ngụy không biết nặng nhẹ, giết đường huynh hắn. Dù sao người chết thì mọi chuyện đều xong.
“Thả hắn!”
Hùng Thác trầm giọng nói.
“Ha ha ha...”
Yên thủy đại doanh vang lên tiếng cười của Triệu Hoằng Nhuận, trong tiếng cười đầy vẻ mỉa mai.
Hùng Thác cũng không ngạc nhiên, dù sao hắn không cho rằng người Ngụy sẽ thả đường huynh hắn một cách dễ dàng.
Vì vậy, hắn quay đầu nói với Liên Bích: “dẫn những người kia... Lên đây.”
“Rõ!... Dẫn lên.”
Theo lệnh của Liên Bích, hơn mười người đàn ông ăn mặc rách rưới bị Sở binh kề đao uy hiếp, sắc mặt tức giận, chằm chằm nhìn quân Sở với vẻ giận dữ.
『 Những người này...』
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt hơi đổi, bởi vì nhìn vào quần áo, hắn nhận ra những người này đều là quan viên địa phương của Ngụy quốc.
Quả nhiên, Hùng Thác khẳng định thân phận của những người này.
“Mấy vị này, là quý quốc Triệu Lăng thành quan viên... Cơ Nhuận, ngươi ta giao dịch thế nào? Ngươi thả ta đường huynh, ta thả những quan viên này, được không?”
Nói xong, hắn liếc qua đám quan viên bị bắt, từ tốn nói: “các vị, quý quốc Túc vương đang ở đây, các vị chẳng lẽ không có lời gì để nói sao?”
Đám người nhìn nhau, sắc mặt tức giận. Bọn hắn rõ ràng cũng đoán được dụng ý của Hùng Thác, nhưng theo lễ tiết, bọn họ cần phải hành lễ với Túc vương.
Do toàn thân bị trói, mười mấy người có một người đi lên phía trước, quỳ trên mặt đất. Hướng về Triệu Hoằng Nhuận hét lớn: “hạ quan... Triệu Lăng huyện huyện lệnh Trần Bỉnh, bái kiến Túc vương điện hạ.”
Theo sau hắn, mười mấy người còn lại cũng quỳ xuống.
“Trần Bỉnh? Triệu Lăng huyện lệnh Trần Bỉnh?”
Sau lưng Triệu Hoằng Nhuận là Bùi Chiêm, hắn nghe thấy tên người đang quỳ, gạt đám người đứng trước sang một bên. La lớn: “Trần huyện lệnh, có nhận ra ta Bùi Chiêm?”
“Bùi đại nhân?” Trần Bỉnh ngẩn người, hoảng sợ nói: “Yên Lăng Bùi đại nhân sao?... Yên Lăng ổn chứ?”
『 Quả nhiên là Triệu Lăng huyện lệnh Trần Bỉnh đại nhân...』
Bùi Chiêm nhìn kỹ, trên mặt lộ vẻ buồn bã.
Phải biết, Yên Lăng cách Triệu Lăng cũng không xa, ở giữa chỉ có Lâm Dĩnh huyện mà thôi, bởi vậy, bọn hắn đã từng gặp qua, xem như là có quan hệ đồng liêu.
Chỉ là không ngờ, Trần Bỉnh đại nhân, lại trở thành tù binh quân Sở.
“Yên Lăng... Không sao.” Bùi Chiêm thở dài. Lớn tiếng trả lời: “may mà có Túc vương điện hạ cùng Tuấn Thủy doanh, Yên Lăng may mắn thoát khỏi tai nạn...”
“Vậy thì tốt...” Trần Bỉnh vui vẻ cười, lập tức dập đầu với Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng hô: “Túc vương điện hạ, hạ quan vô năng, khiến Triệu Lăng thất thủ, Triệu Lăng quân dân, chiến đấu đến một khắc cuối cùng, không hổ thẹn với Ngụy quốc!... Triệu Lăng Đô Úy Lưu Tục đại nhân cùng binh sĩ toàn thành chết trận, quan văn chúng ta mặc dù chiến đấu anh dũng. Đáng tiếc lại bị quân Sở bắt được, vô cùng nhục nhã!” Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, bi tráng hô to: “chúng ta sớm đã có ý chết. Nguyện vì Đại Ngụy mà chết, mong Túc vương điện hạ đừng để ý chúng ta, đừng để quân Sở đạt được mưu đồ!”
Câu cuối cùng, hắn quay đầu nhìn Hùng Thác hét lên.
“Nói nhảm làm gì, câm miệng!”
Một tên binh Sở thấy Trần Bỉnh xúc phạm Hùng Thác, liền đá Trần Bỉnh.
Nhìn cảnh này, tất cả người Ngụy đang đứng trên tường thành đều siết chặt tay.
“Điện hạ...” Bùi Chiêm khẩn cầu nhìn qua Triệu Hoằng Nhuận, do dự không nói.
Thấy vậy, Bách Lý Bạt vội vàng thấp giọng nói: “điện hạ, chuyện xảy ra với vị đại nhân kia rất đáng thương, nhưng không được dùng Hùng Hổ trao đổi... Hùng Hổ ở trong doanh, có thể khiến Hùng Thác ném chuột sợ vỡ bình.”
“Điện hạ...”
“Điện hạ...”
Bên này đang thảo luận không ngừng, bên kia Hùng Thác không kiên nhẫn được nữa, trầm giọng hét: “Cơ Nhuận, có đồng ý hay không? Bổn quân không có kiên nhẫn như vậy.” Hắn hừ lạnh, cố ý nói: “nếu ngươi không muốn trao đổi, vậy bổn quân giữ đám tù binh này cũng vô dụng... Tới, giết một người!”
Lời vừa dứt, Triệu Hoằng Nhuận giận dữ hét lớn: “ngươi dám?!.... Tới, giải Hùng Hổ lên, nếu có một người bị giết, ta liền giết hắn!”
Hùng Thác nhướng mày, cười nói: “đừng gạt ta!... Ngươi sao dám giết đường huynh? Nếu như giết đường huynh, không những người này, mà tất cả đều phải chết!”
“Hừ !.... Ngươi nói không sai, giết không được, vây chặt cánh tay cũng có thể?... Người tới, giải Hùng Hổ lên đây, nếu như có một người chết, liền chặt Hùng Hổ một cánh tay!... Chặt xong tay thì chặt chân, chặt xong chân thì cắt thịt!”
『...』
Nghe Triệu Hoằng Nhuận hét lớn, Hùng Thác trong lúc nhất thời lại bị dọa sợ.
Ngay cả tên binh Sở vung đao chuẩn bị giết người, cũng bị dọa sợ, kề đao lên cổ tù binh một lúc, nhưng không có can đảm chém xuống.
Lúc lâu sau, Hùng Thác phất tay: “lui ra.”
Tên binh Sở như trút được gánh nặng thu vũ khí.
『 Túc vương Cơ Nhuận...』
Hùng Thác ánh mắt phức tạp nhìn con trai của kẻ địch.
Suy đoán của hắn đã đúng, chủ soái quân Ngụy, quả nhiên là một vị『 không được lý trí』.