Không lâu sau, Hùng Hổ đã bị dẫn lên tường doanh, toàn thân dùng dây thừng buộc chắc, trong miệng còn bị nhét vải.
Thấy vậy, Hùng Thác không dám tự tiện hành động, hắn thật đúng là sợ Túc vương nổi điên, chặt đường huynh của hắn.
Đó là đường huynh thân thiết của hắn, là Sở quốc Hùng thị gia tộc, theo cái nhìn của Hùng Thác, bởi vì mấy tên tù binh mà để đường huynh phải chịu đau khổ da thịt, là không đáng.
Bởi vậy, hắn không dám chọc tức Triệu Hoằng Nhuận, chỉ yên lặng chờ, cho Triệu Hoằng Nhuận thời gian cân nhắc.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đứng trên tường, nhắm mắt trầm tư.
Công bằng mà nói, hắn thật sự không muốn trao đổi tù binh.
Không phải hắn tàn nhẫn, hắn chỉ không muốn để Hùng Thác toại nguyện mà thôi.
Rõ ràng Hùng Thác dám xâm chiếm lãnh thổ, giết hại người dân Đại Ngụy, cướp bóc của cải, vất vả lắm Triệu Hoằng Nhuận mới bắt được Hùng Hổ, kết quả lại không thể vì cứu quan viên Ngụy quốc, mà giao Hùng Hổ ra.
Cuối cùng, vốn nên nhận báo Hùng Thác, lại không bị gì.
Cái gì? Bị giết binh sĩ Sở quốc?
Hùng Thác nào sẽ để ý tính mạng vài tên binh lính?
Chính vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn thả Hùng Hổ, hơn nữa hắn sớm đã hạ quyết tâm, kẻ giống Hùng Hổ, Hùng Thác, xâm lược lãnh thổ Ngụy quốc, hắn bắt được kẻ nào giết kẻ đó. Sở dĩ hắn chưa giết Hùng Hổ, đó là vì... kẻ này vẫn còn giá trị lợi dụng.
Lùi một bước, cho dù có phải thả ra, cũng phải khiến Sở quốc chịu tổn thất lớn.
Đương nhiên,『 tổn thất lớn』 không chỉ là tiền chuộc.
Nhưng vấn đề là, nếu hắn không thả Hùng Hổ, thì các quan viên Triệu Lăng thành, vận mệnh của bọn hắn không khó đoán.
Vì một mình Hùng Hổ. Mà hi sinh hơn mười quan viên trung thành với Đại Ngụy, có đáng hay không?
Triệu Hoằng Nhuận thở ra.
Không thể không nói, hắn có hảo cảm rất lớn với Trần Bỉnh và các quan viên ở thành Triệu Lăng.
Đặc biệt là Trần Bỉnh.
Hắn thấy rất rõ, Trần Bỉnh câu đầu liền hỏi tình huống Yên Lăng, câu thứ hai, chính là hy vọng Triệu Hoằng Nhuận hắn cự tuyệt Hùng Thác đề nghị, có thể nói là trung thần.
Vứt bỏ người trung thành như vậy, Triệu Hoằng Nhuận không làm được.
『 Đồng ý? Hay cự tuyệt? 』
Hai suy nghĩ này, cứ quanh quẩn trong đầu Triệu Hoằng Nhuận, khó mà kết luận.
Mất một lúc lâu, Triệu Hoằng Nhuận mở mắt ra, hét với đám người Trần Bỉnh: “quan viên Triệu Lăng, các ngươi trung thành với Đại Ngụy. Tử thủ đến thời khắc cuối cùng... Anh hùng như các ngươi, không nên để bản vương quyết định các ngươi sống chết... Như một phần thưởng, sống chết của các ngươi liền do các ngươi quyết định.... Nếu các ngươi vẫn còn quyến luyến, hãy nói thẳng ra, chỉ một mình Hùng Hổ đổi lại mười vị đại nhân trung thành với Đại Ngụy, vẫn là Đại Ngụy ta kiếm lời.”
Đám người Trần Bỉnh vô cùng cảm động.
Túc vương điện hạ không những coi bọn hắn là anh hùng. Mà còn trao cho bọn họ quyền quyết định, nhất là câu『 anh hùng như các người, không nên để bản vương quyết định các ngươi sống chết』, càng khiến Trần Bỉnh xúc động rơi nước mắt.
Trong giờ phút đó, nỗi tuyệt vọng khi thành trì bị phá, sự khổ sở khi chờ viện quân, đều bị tràn đầy, đều không là gì, cho dù là đang trong mùa đông, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.
『 Hừ! 』
Nhìn cảnh này, Hùng Hổ khẽ hừ một tiếng, khóe miệng nở nụ cười.
Hắn thấy, việc trao đổi tù nhân đã chắc chín phần, dù sao làm gì có ai không quý mạng mình?
Dưới cái nhìn của hắn, Trần Bỉnh cùng đám quan viên dùng ánh mắt trao đổi một lúc.
Ngay lập tức, Trần Bỉnh hít sâu một hơi, la lên: “điện hạ, chúng ta đã quyết tâm chịu chết, há có thể vì chúng ta mà để Hùng Hổ thoát chết?.. Bình Dư Quân Hùng Hổ giết vô số con dân ta, tội không thể tha! Chúng ta... Nguyện cùng chết với hắn!”
『 Cái gì? 』
Hùng thác ánh mắt thay đổi, vẻ mặt cười tươi chợt đông cứng.
Ở đối diện, Triệu Hoằng Nhuận nghe những lời này cũng kinh ngạc, nghiêm túc hỏi: “các ngươi, nghĩ kỹ chưa?”
Trần Bỉnh bọn người la lớn: “ chết không hối tiếc!”
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận vô cùng xúc động, cơ thể nghiêng về phía trước, la lớn: “Tốt!... Các ngươi yên tâm, chờ bản vương thu phục đất mất, chắc chắn sẽ vì các ngươi, vì anh hùng Đại Ngụy khẳng khái hy sinh thân mình lập bia, để vạn dân tưởng nhớ, lưu danh muôn thuở... Gia đinh các ngươi, con cái, sẽ do triều đình nuôi dưỡng, miễn trừ thuế má... Còn gia đinh các ngươi, sẽ do bản vương tự mình chăm sóc... Đọc tên, để bản vương ghi nhớ tên từng người!”
Trần Bỉnh nghe vậy chấn động, la lớn: “ người Trung Dương, Trần Bỉnh!”
Kế sau hắn, hơn mười quan viên Triệu Lăng thành cũng hét lớn.
“Người Khải Phong, Hứa Đôn!”
“Người Triệu Lăng, Nguyên Đào!”
“Người Thừa khuông...”
“Người Dương Quân...”
...
Hơn mười quan viên lần lượt báo tên của mình, thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hít sâu một hơi, la lớn: “tốt! Bản vương đều đã nhớ kỹ, các ngươi nợ máu, còn có máu của người dân bảy huyện, món nợ này, bản vương sẽ khiến Sở quốc phải trả gấp mười, gấp trăm lần!... Cuối cùng, nếu các ngươi quyết tâm chịu chết, thì hãy chạy đến, để binh sĩ bắn chết, để Hùng Thác hết hi vọng!”
Trần Bỉnh nghe vậy sững sờ, cười lớn, nhìn trái phải hô lên: “các vị, còn chờ cái gì?”
Hơn mười người nở nụ cười, ra sức chạy về phía đại doanh Yên Thủy.
Thấy vậy, một số binh Sở giương lên cung nỏ, giống như muốn bắn chết những người này.
Tuy nhiên, Liên Bích ngăn lại: “không cho phép bắn tên! Bắt! Mau bắt hết lại!”
Đùa cái gì, bắn chết đám tù binh này, lấy cái gì đi trao đổi Bình Dư Quân Hùng Hổ?
Nhận được lệnh, mấy chục tên binh Sở vội vàng đuổi theo, đuổi được mười trượng thì bắt kịp đám người Trần Bỉnh.
Thấy vậy, Trần Bỉnh vừa chạy vừa la lớn: “bắn tên! Điện hạ, bắn tên!”
『...』
Ghi nhớ trong đầu cảnh tượng này, Triệu Hoằng Nhuận hít vào một hơi, đưa tay hạ lệnh: “bắn tên!”
『 Cái này... Thật phải bắn tên? 』
Ngụy binh trên tường nhìn nhau, giơ cung nỏ không biết làm sao.
“Bắn tên...”
“Bắn đi...”
Những người kia là quan văn, chạy không thắng nổi binh Sở, chạy chưa được bao lâu liền đã bị bắt, chỉ thấy bọn hắn ra sức vùng vẫy, hét lớn.
Thấy vậy, Bách Lý Bạt âm trầm, nhìn lại binh sĩ xung quanh, trầm giọng nói: “còn chờ cái gì? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn anh hùng nghĩa sĩ bị quân Sở làm nhục sao?... Bắn tên!”
Binh Ngụy hơi chần chờ, cuối cùng nghiến răng kéo cung, bắn về phía đám người phía trước, bất kể địch ta.
“Phập phập --”
Sau một trận mưa tên, hơn mười quan viên đã trở thành con nhím.
『 Thật sự bắn chết đám người kia...』
Hùng Thác trợn tròn, không thể tin nổi.
Mà điều khiến cho Hùng Thác không thể chấp nhận được chính là, đám người Trần Bỉnh rõ ràng là bị cung thủ Ngụy quốc bắn chết, nhưng vẫn nở nụ cười, quên hết tất cả mà hô to『 điện hạ nhất định phải lấy lại Triệu Lăng! 』.
“...”
“...”
Binh sĩ hai phe, hoàn toàn chết lặng, ánh mắt của bọn hắn đều bị thu hút bởi những người đã bị bắn chết.
Có người Sở, cũng có người Ngụy.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận hít một hơi thật sâu, la lớn: “nhớ cho kỹ, hỡi các tướng sĩ, đây cũng uy nghiêm của anh hùng trung thành với Đại Ngụy! Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!... Đại Ngụy, sẽ không để bị uy hiếp!”
Lời nói kết thúc, không ai đáp lại.
Là bởi vì không có ai tán thành lời Triệu Hoằng Nhuận?
Không!
Là bởi vì tất cả binh Ngụy, đều đang trợn mắt, nhìn đám quân Sở bên ngoài đại doanh.
Lúc này toàn quân có một ý chí giống nhau!
『...』
Một giọt mồ hôi, chảy xuống từ trên trán của Hùng Thác.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an.
Rõ ràng trên tường doanh chỉ có hơn ngàn người, nhưng khí thể lại áp đảo 4 vạn quân Sở sau lưng hắn.
“Dương Thành Quân Hùng Thác, bản vương nhớ kỹ ngươi...” Nhìn Hùng Thác thật lâu, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói: “ngươi, còn có binh tướng dưới quyền ngươi... Xâm phạm Đại Ngụy, không chết không thôi!”
“Không chết không thôi --!”
“Không chết không thôi --!”
Ngụy binh, bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.
“...”
Một luồng gió lạnh, lướt qua gương mặt của Hùng Thác, luồng gió khiến hắn không khỏi rụt cổ lại.
『 Hướng gió... Thay đổi...』