Chương 112: [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc

Bức Hàng

Phiên bản dịch 8738 chữ

Rất lâu, trong trướng không một tiếng động.

Bất luận là Hùng Hổ hay những tù binh khác, đều bị Triệu Hoằng Nhuận hù dọa.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận mới chậm rãi mở miệng: “nếu đã không còn người muốn chết? Vậy thì, chúng ta nói chuyện đầu hàng... Những người đầu hàng bản vương, tiến lên đây.”

Đám tù binh nghe vậy nhìn nhau, mặc dù không ai nói lời lỗ mãng, nhưng cũng không làm gì, chỉ yên lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận chau mày, không vui nói: “không người nào chủ động tiến lên sao? Vậy bản vương cũng đành điểm danh...”

Nói xong, hắn giơ ngón tay lên chỉ vào một người, hỏi: “ngươi có hàng không?”

Chỉ thấy tù binh Sở quốc lạnh lùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt oán giận, bỏ ngoài tai điều lời Triệu Hoằng Nhuận nói.

Thấy vậy Triệu Hoằng Nhuận không nhiều lời: “giết!”

“Vệ Kiêu.”

Bách Lý Bạt chỉ vào Vệ Kiêu.

Hắn hiểu ý, giống như Trầm Úc, kéo tên tù binh đó ra ngoài.

Tên tù binh bị lôi đi, mặt mũi hoảng sợ, chửi ầm lên, nhưng Vệ Kiêu lại lờ đi, nâng đao chém đầu.

Kết quả là máu văng khắp nơi, lại thêm một thi thể không đầu.

『 Cái này... Cái này...』

Đám tù binh vừa sợ vừa giận, trừng Triệu Hoằng Nhuận.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận phớt lờ những ánh mắt thù địch, chỉ tên tù binh thứ hai: “ngươi, có hàng không?”

“Ta... Ta...”

Tên tù binh tiếp theo nhìn thấy hai xác chết, vẻ mặt sợ hãi, lắp bắp nói không ra lời.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt lạnh lẽo: “giết!”

Không cần Bách Lý Bạt nhắc nhở, Lữ Mục chủ động tiến lên phía trước, kéo tên tù binh đó ra.

“Ta đầu hàng, ta đầu hàng...”

Dưới sự uy hiếp của cái chết, tên tù binh hoảng sợ hét lên.

Thấy vậy, Lữ Mục do dự quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chỉ thấy người sau từ tốn nói: “chậm!”

Nghe được lời này này, Lữ Mục không còn chần chờ. Nâng đao chém xuống.

Giết 3 người liên tiếp, khiến đám tù binh, nhìn Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt kinh hoàng.

Kẻ nói năng ngông cuồng, giết!

Người không đầu hàng, giết!

Người Do dự. Giết!

Thực sự rất khó tưởng tượng những lời này lại xuất phát từ miệng một người trẻ tuổi như Triệu Hoằng Nhuận.

Nhận thấy ánh mắt sợ hãi của đám tù binh, Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: “bản vương không có kiên nhẫn, cũng không muốn chờ... Hoặc chết, hoặc hàng, nói một câu.”

Nói xong, hắn giơ tay chỉ một tên tù binh khác, trầm giọng hỏi: “ngươi, hàng không?”

Tên tù binh kia suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên, hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận có ý lên tiếng. Liền vội vàng hô: “ta nguyện hàng, ta nguyện hàng...”

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hỏi: “ngươi thật sự muốn hàng?”

Chỉ thấy tên tù binh trước mặt cắn răng, nặng nề gật đầu.

Triệu Hoằng Nhuận còn chưa kịp mở miệng, đã có một tên tù binh khác mắng to: “Đoan Mộc Khải, ngươi dám phản bội Hùng Hổ đại nhân, đầu hàng người Ngụy?!”

Kẻ tên Đoan Mộc Khải kia nghe vậy xấu hổ cúi đầu xuống, không dám cãi.

“Đoan Mộc Khải...” Triệu Hoằng Nhuận nhắc tên. Đưa tay chỉ tên tù binh vừa mắng, nói với Đoan Mộc Khải: “hắn mắng ngươi, ngươi liền đi giết hắn.”

Nghe vậy, Lý Ngập cầm tối một thanh đao. Đi đến trước mặt Đoan Mộc Khải,cắt dây trói cho hắn, lập tức vứt đao xuống chân hắn.

Đoan Mộc Khải đấu tranh trong lòng, chậm rãi khom lưng nhặt đao lên, ánh mắt hướng về người vừa mắng mình.

“Đoan Mộc Khải, ngươi...”

“Đoan Mộc Khải. Hùng Hổ đại nhân đối với ngươi không tệ.”

“Thứ tham sống sợ chết!”

Đám tù binh khác vừa sợ vừa giận, có người khuyên nhủ, cũng có người mắng to.

Đúng lúc này, Đoan Mộc Khải lộ vẻ kiên quyết, lao về phía Triệu Hoằng Nhuận.

Chỉ tiếc, Triệu Hoằng Nhuận đã sớm có chuẩn bị, Đoan Mộc Khải còn chưa kịp tiến lên, đã bị mười mấy nỏ binh bắn chết.

“Phập phập phập --”

Trong chớp mắt, Đoan Mộc Khải trên thân trúng mười mũi tên.

Mà trong đó có hai mũi trí mạng, bắn trúng cổ họng và bắn trúng tim.

“Phốc --”

Hắn chậm rãi ngã xuống, máu chảy lênh láng.

“Ngu xuẩn!”

Bách Lý Bạt lạnh lùng hừ một tiếng, không hề ngạc nhiên.

Hắn phất tay, có mấy binh Ngụy đi lên kéo thi thể, quay đầu nói với Triệu Hoằng Nhuận: “điện hạ, ta cho rằng những người này sẽ không đầu hàng... Giữ lại cũng vô dụng, chi bằng dứt khoát giết hết.”

Một câu nói này, khiến đám tù binh biến sắc.

Mà càng làm cho bọn hắn tuyệt vọng là, Túc vương cũng đồng ý đề nghị của Bách Lý Bạt, gật đầu nói: “Bách Lý tướng quân nói đúng...”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn những tù binh còn lại, từ tốn nói: “thật đáng tiếc, xem ra các ngươi sẽ không đầu hàng bản vương... Tới!”

Vừa dứt lời, bên ngoài lại đi vào hai mấy binh Ngụy.

Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận giơ tay chỉ vào Hùng Hổ, trầm giọng nói: “trừ Hùng Hổ ra, những người còn lại... Giết!”

Các tông vệ tiến lên, từ chỗ đám tù binh đang chống cự quyết liệt, kéo Hùng Hổ ra chỗ khác, đồng thời, hơn ba mươi tên binh nỏ cũng nhau lắp mũi tên, nhắm chuẩn đám tù binh, chờ Triệu Hoằng Nhuận hạ mệnh lệnh sau cùng.

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận muốn mở miệng, có ba tên tù binh, đẩy những người khác ra, liên tục hét to.

“Túc vương, ta nguyện hàng.”

“Túc vương đại nhân tha mạng. Ta nguyện quy hàng.”

“Ta nguyện quy hàng, Túc vương điện hạ.”

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đưa tay ra hiệu dừng lại, vẫy tay gọi ba người.

Dưới ánh mắt những tù binh còn lại, ba tên tướng Sở bò tới, ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

“Ba vị xưng hô thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười hỏi.

“Khuất... Khuất Thăng.”

“... Cốc Lương Uy.”

“Vu Mã Tiêu.”

Ba người lần lượt báo tên.

Triệu Hoằng Nhuận còn chưa kịp mở miệng, Hùng Hổ vẻ mặt không tin thì thào nói: “ngươi... Các ngươi...”

Cùng lúc đó, đám tù binh Sở quốc cũng bị bất ngờ.

『 Chuyện gì xảy ra? 』

Triệu Hoằng Nhuận cũng lộ vẻ không hiểu.

Thấy vậy, Bách Lý Bạt thấp giọng giải thích: “điện hạ, từ kiểu dáng áo giáp mà suy đoán, Khuất Thăng là Tam Thiên Phu Trưởng, còn hai khác chính là Nhị Thiên Phu Trưởng.”

“Tam Thiên Phu Trưởng?” Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, tò mò hỏi Khuất Thăng: “ngươi là Tam Thiên Phu Trưởng?”

“Đúng...” Khuất Thăng ngoan ngoãn trả lời.

Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ, nhớ tới Ô Càn và Thân Kháng, liền hỏi: “so với Ô Càn, Thân Kháng thì sao?”

Khuất thăng nhíu mày, thấp giọng nói: “Ô Càn, Thân Kháng chính là Ngũ Thiên Phu Trưởng, là tân phục của Binh Dư Quân...” Nói xong, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, ra sức ngóc đầu lên nói: “ta tự nhận mình không kém Càn, thân Khsang, chỉ vì ta họ『 Khuất』 , từng là tướng dưới trướng『 Hạng Thành Quân』 , bởi vậy, Bình Dư Quân không muốn dùng chúng ta!”

Triệu Hoằng Nhuận thắc mắc nhìn Bách Lý Bạt, đáng tiếc Bách Lý Bạt cũng không biết chuyện, lắc đầu bất lực.

Triệu Hoằng Nhuận liền hỏi Khuất Thăng: “ở trong đó có bí mật gì sao?”

Khuất Thăng nhìn Hùng Hổ, trầm giọng nói: “Túc vương điện hạ không biết chuyện nước ta.... Họ『 Khuất』 , cùng họ『 Mị』 đều xuất phát từ Hùng thị, qua mấy chục năm, tranh đấu không ngừng về việc ai mới là chính thống Hùng thị, mặc dù ta xuất thân từ chi phụ họ Khuất, nhưng vẫn bị Mị Hổ (Hùng Hổ) kiêng kỵ... Hơn nữa, ta từng là tướng lĩnh dưới quyền『 Hạng Thành Quân』.”

“Hạng Thành Quân? Là ai?”

“Hạng Thành Quân Hùng Nhậm, chính là cháu Sở Vương, luận vai vế chính là đường đệ Hùng Hổ. Bởi vì ủng hộ『 Lật Dương Quân』 Hùng Thịnh đại nhân, cho nên bị Mị Thác, Mị Hổ kiêng kỵ, hợp mưu giết chết Hạng Thành Quân....”

“Im ngay!” Hùng Hổ tức giận nói: “Khuất Thăng, ngươi chớ có ngậm máu phun người!... Hùng Nhậm chết ở trên bụng nữ nhân, liên quan gì đến ta và Hùng Thác?”

Khuất Thăng cười lạnh: “nữ nhân kia không phải do Hùng Hổ ngài tặng cho Hùng Nhậm đại nhân? Hùng Nhậm đại nhân sức khỏe rất tốt, nhưng sau khi nữ nhân kia đến được một tháng, Hùng Nhậm đại nhân liền mắc bệnh... Không phải quá trùng hợp sao?!”

『 Quý quốc thật loạn...』

Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ nhìn hai người Hùng Hổ và Khuất Thăng tranh chấp, phất tay ra hiệu một binh Ngụy lên cắt dây thừng cho Khuất Thăng.

Có thể thấy được, Khuất Thăng thực sự bất mãn với Hùng Hổ, sau khi đứng dậy, cũng không làm ra hành động gì quá khích.

“Nếu đã hoài nghi Hùng Hổ hại chết ngươi Hạng Thành Quân, ngươi vì sao còn về dưới trướng hắn?” Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.

Khuất thăng do dự một chút, cắn răng đúng sự thật nói: “ không gạt Túc vương điện hạ, chỉ bởi vì Hùng Nhậm đại nhân đối với bọn ta cũng không tốt, nên sau khi Hạng Thành Quân mất, Hùng Thác quyết định nhập tất cả tướng lĩnh của Hạng Thành Quân về dưới trướng Hùng Hổ, thế là chúng ta trở thành thuộc hạ của Hùng Hổ... Đáng tiếc, bởi vì nhiều lý do, nhiều năm qua chỉ dừng ở Tam Thiên Phu Trưởng, không được trọng dụng.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Hùng Hổ, lạnh lùng nói: “Mị Hổ không tin bọn ta, cho nên chết vì hắn không đáng!”

Nhìn sắc mặt Khuất Thăng, lại nhìn sang Hùng Hổ đang bực tức, Triệu Hoằng Nhuận như có suy nghĩ.

Nếu như Khuất Thăng là thật tâm đầu hàng, như vậy, sự tồn tại của hắn, trong kế hoạch Triệu Hoằng Nhuận đề ra có lẽ sẽ đóng vai trò then chốt.

Đương nhiên, tiền đề là người này thực sự đầu hàng.

Bạn đang đọc [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc của Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    42

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!