“Còn ai muốn đầu hàng bản vương?”
Để Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu qua một bên, Triệu Hoằng Nhuận hỏi đám tù binh một lần nữa.
Hỏi liên tiếp ba lần, lúc này mới có một tên tướng lĩnh trẻ tuổi ngập ngừng đứng dậy.
Hỏi thăm qua mới biết, người này gọi là Ngũ Kị, là một gã Thiên Phu Trưởng.
Vì có một mấy người phía trước, Triệu Hoằng Nhuận cũng không để ý Ngũ Kị, chỉ phất tay bảo hắn đứng qua một bên.
Sau đó, cho dù Triệu Hoằng Nhuận có hỏi thế nào, cũng không còn ai nguyện ý quy hàng.
Thậm chí, một số tướng sĩ đã chấp nhận số phận, sắc mặt đã không còn bất an, thay vào đó là gương mặt bình tĩnh.
Đối với những người này, Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu, nói nhiều vô dụng, dứt khoát không nói nữa.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nói với Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị: “các ngươi đi qua, giết hết tất cả.”
Hiển nhiên Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu đã đoán trước, khi quân Ngụy ném đao, liền khom lưng nhặt lên, duy chỉ có Ngũ kị nghe vậy kinh hãi, khuôn mặt do dự.
Khuất Thăng quả quyết nhất, hắn đi đến trước đám tù binh, mặc kệ đối phương chửi rủa, một đao chém chết một người gần nhất.
Một đao chém xuống, ngay cả mắt Bách Lý Bạt cũng sáng lên.
Sau đó, Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu cũng tiến lên.
Duy chỉ có Ngũ Kị nắm đao do dự.
Thấy vậy, binh Ngụy cầm nỏ nhắm thẳng vào Ngũ Kị, nhưng bị Triệu Hoằng Nhuận đưa tay cản lại.
『 Do dự là bình thường. Ngược lại...』
Triệu Hoằng Nhuận trầm ngâm nhìn Khuất Thăng.
Nhưng cuối cùng, Ngũ Kị vẫn tiến lên giết chết một tù binh.
Nhưng không biết do run tay hay thiếu kỹ năng, chém mấy nhát cũng không giết chết tên tù binh đó, cuối cùng hoảng sợ. Đổi thành đâm, lúc này mới giết chết được tên tù binh kia.
Toàn bộ quá trình, Bách Lý Bạt và những người khác đều lắc đầu.
Bọn hắn thầm nghĩ, kẻ này có thù với đối phương đúng không? Nếu không đã không chém đối phương ba bốn nhát?
Nhưng bất kể thế nào, Ngũ Kị vẫn đã giết chết một đồng liêu, vì chính mình giành được một chút niềm tin của Triệu Hoằng Nhuận.
Mà một màn này, Hùng Hổ thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời.
『...』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn vẻ mặt của Hùng Hổ, sau đó bình tĩnh nhìn Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, 4 người giết chết những người không đầu hàng.
Đợi đến người cuối cùng mất mạng, Triệu Hoằng Nhuận mới gọi bọn hắn tiến lên.
Trong lúc đó, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị ,thức thời vứt binh khí. Cách Triệu Hoằng Nhuận một trượng liền dừng bước.
Bọn hắn tự hiểu nếu mình có bất kỳ hành động khả nghi nào thì sẽ bị bắn thành nhím.
“Tốt!” Triệu Hoằng Nhuận vỗ tay, gật đầu tán thưởng: “bốn vị…. Nếu các ngươi thực tình đầu hàng bản vương, bản vương sẽ không bạc đãi chư vị....”
Lời còn chưa dứt, Hùng hổ đã ở bên giễu cợt: “nói dễ nghe!”
Cao Quát sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào liền đấm vào bụng Hùng Hổ. Hùng Hổ đau đớn cuộn người.
“Cao Quát.” Triệu Hoằng Nhuận phất tay, ra hiệu Cao Quát lui ra, nhìn Hùng Hổ hỏi: “như thế nào? Bình Dư Quân nghi ngờ những gì bản vương nói?”
Hai tên binh Ngụy càng giữ chặt Hùng Hổ, cố nén đau đớn ngẩng đầu lên. Dùng ánh mắt lạnh lùng liếc bốn tên hàng tướng, giễu cợt: “một đám phản chủ gia nô, cho là đầu phục Cơ Nhuận có thể tránh khỏi cái chết? Ha ha ha! Hắn chỉ đang lợi dụng các ngươi thôi... Cơ Nhuận chắc chắn sẽ nghĩ cách đưa các ngươi về cạnh Hùng Thác, trở thành nội ứng... Sau khi chuyện thành công, các ngươi sẽ ra sao? Nhớ kỹ. Các ngươi là người Sở, bọn hắn là người Ngụy, sao có khả năng tiếp nhận các ngươi!”
Lời vừa nói ra, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận, thậm chí, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, lắc đầu: “các ngươi đi trên đường, sẽ chủ động cúi đầu nhìn con kiến sao?”
“...” Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị nhìn nhau, không hiểu ý nghĩa trong lời Triệu Hoằng Nhuận.
Cho dù có nhìn, cũng sẽ rảnh rỗi đi qua dẫm đám kiến sao?
“...” vẻ mặt bốn tên hàng tướng càng lúc càng nghi ngờ.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói: “mặc dù bản vương nói hơi thẳng, nhưng sự thật chính là như thế... Bản vương chính là công tử Đại Ngụy, Cơ thị huyết mạch, đường đường là Túc vương, mà các ngươi, chính là hàng tướng Sở quốc, dù có lập xuống đại công, sau này cũng khó có thể nắm binh quyền, chỉ có thể làm cái giàu có phú ông... A, giàu có phú ông trong mắt ta vẫn là con kiến, cần phải để ý sao?”
Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói thẳng, bốn tên hàng tướng có sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lại nói: “còn nữa, nếu các ngươi thành tâm quy hàng bản vương, giúp bản vương đánh bại Hùng Thác, như vậy, các ngươi chính là bản vương 『 công thần』... Bản vương sẽ coi các ngươi như người mình, đồng thời nghĩ cách đem người nhà, thân quyến của các ngươi tiếp vào Đại Ngụy, vinh hoa phú quý không chắc, nhưng cơm no áo ấm không thành vấn đề... Đợi ba năm, năm, các ngươi an cư tại Đại Ngụy, có được tín nhiệm, mặc dù không thể tự mình điều khiển một đội quân, nhưng làm tướng quân thì không thành vấn đề...”
Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị im lặng
“Không thành vấn đề.” Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi: “trong nhà các ngươi còn ai?”
Ngũ Kị chắp tay, cung kính nói: “bên trên có mẹ già bệnh nặng, còn có hai vị tẩu tẩu ở goá, dưới có hai đệ đệ, một đứa mười ba tuổi, một đứa mười tuổi, còn có một ấu muội, mới có bảy tuổi... Đều trong Bình Dư huyện.”
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, hỏi: “phụ thân ngươi cùng hai huynh trưởng đâu?”
“Đều chết trận ở Phần Hình Tắc.”
『...』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ngũ Kị một lúc, không hỏi loại câu như『 ngươi có hận Đại Ngụy hay không』, từ việc Ngũ Kị do dự có thể thấy, nếu không phải trong nhà còn người thân, thì sẽ không đầu hàng .
Suy nghĩ một hồi, Triệu Hoằng Nhuận trịnh trọng nói: “bản vương có thể hứa với ngươi, chỉ cần ngươi thành tâm đầu hàng bản vương, ngươi cùng người nhà, sau này có thể an cư ở Đại Ngụy, mẹ ngươi, bản vương cũng sẽ mời y sư chữa trị.... Nếu có người khinh ngươi là người Sở, bản vương sẽ ra mặt thay ngươi!”
Ngũ Kị nghe vậy sửng sốt, lúc này mới kinh ngạc chắp tay: “... Đa tạ Túc Vương.”
Đứng ở một bên, hàng tướng Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chính như Triệu Hoằng Nhuận đã nói. Đối với với một con kiến, vị Túc vương này có cần thiết phải cố ý giết chúng sao?
“Điện hạ, người nhà ta ở Bình Dư huyện Bành trang...”
“Điện hạ, người nhà ta ở Bình Dư huyện Lý thôn....”
“Điện hạ...”
Thấy ba người khác cũng mở miệng, Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ nói: “không gấp, chờ bản vương đánh bại Hùng Thác, không những muốn thu phục đất mất, còn muốn thuận thế đánh Sở, đến lúc đó, người nhà các ngươi, bản vương sẽ phái người đi đón.”
Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị nghe vậy, mặc dù kinh ngạc, nhưng lộ vẻ vui mừng.
Lời chế nhạo của Hùng Hổ phá vỡ bầu không khí trong trướng.
“Đánh bại Hùng Thác đại nhân? Còn muốn tấn công Đại Sở? Ha ha ha, thực sự nực cười!”
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu liếc nhìn Hùng Hổ, bỗng nhiên nở một nụ cười nguy hiểm, quay đầu nói với Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị: “trước mắt, các ngươi đã được bản vương tín nhiệm một chút, nhưng vì cẩn thận, bản vương vẫn là hi vọng bốn vị làm được nhiều hơn...”
“Túc vương điện hạ cứ việc ra lệnh.” Hàng tướng Cốc Lương Uy chắp tay nói.
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi với Hùng Hổ, dưới ánh mắt của bốn vị hàng tướng, từ tốn nói: “tên này nhiều lần cãi lại bản vương, thực sự đáng chết! Đáng tiếc, mạng hắn vẫn còn hữu dụng... Như vậy đi, mỗi người các ngươi chém hắn một đao, trút giận cho bản vương!”
“...” Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận nhìn bốn người, mỉm cười nói: “các ngươi đầu hàng bản vương, nên đứng trên lập trường phe ta, còn nữa, bản vương cũng sẽ xem các ngươi là người Ngụy, không thiên vị... Đã như vậy, Hùng Hổ là tử địch, chém hắn một đao trút giận cho bản vương, có vấn đề gì không?”
“Cơ... Cơ Nhuận thằng nhóc, ngươi dám...”
Hùng Hổ biến sắc, nhưng còn chưa mở miệng, liền bị binh Ngụy dùng vải chặn miệng, chợt, một bị một binh Ngụy đá vào sau lưng, khiến Hùng Hổ lảo đảo, ngã xuống trước mặt bốn tên hàng tướng, bởi vì toàn thân bị trói, ra sức giãy dụa nhưng không đứng dậy nổi.
“Leng keng --”
Một thanh đao, bỏ dưới chân bốn tên hàng tướng.