Chương 114: [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc

Khó Tin Tưởng

Phiên bản dịch 8525 chữ

“Ai lên trước?”

Triệu Hoằng Nhuận chỉ vào Hùng Hổ đang giãy dụa, dùng ánh mắt bình tĩnh đánh giá Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị.

Tình hình trong nước Sở, Triệu Hoằng Nhuận cũng không hiểu, nhưng mà có một điều hắn rất rõ, đó là địa vị Hùng thị tại Sở quốc.

Trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, Sở quốc chính là một cái『 thị quốc』điển hình, một quốc gia có hệ thống giai cấp kim tự tháp.

Mà đứng trên đỉnh là Sở Vương.

Dưới một nấc thang, chính là Hùng thị vương tộc, tức con cháu trực hệ Sở Vương.

Tiếp đó, là Hùng thị công tộc, bao quát họ Mễ, họ Khuất đều là chi nhánh của Hùng thị.

Dưới đó, mới là quý tộc không có huyết thống Hùng thị.

Mà bình dân chỉ có thể đứng dưới đáy.

Sự phân biệt rõ ràng về địa vị và giai cấp đã khiến đãi ngộ của quý tộc và bình dân khác biệt một trời một vực.

Trong đó quý tộc được đủ loại quyền lợi, tỉ như giết gia nô, giết bình dân mạo phạm đều không sao, mà bình dân, bất kể là nguyên nhân gì, cho dù vô tình làm bị thương quý tộc, cũng phải chịu xử tử.

Toàn bộ nước Sở được tạo thành từ sự bất công, có đôi khi, Triệu Hoằng Nhuận rất khó tưởng tượng, một quốc gia phân hóa đến vậy, chẳng những không có vong quốc mà quốc lực còn vượt qua Đại Ngụy, thật sự là không tưởng nổi.

Chỉ có thể nói, Hùng thị quý tộc, nắm giữ quá nhiều quyền lợi cùng sức mạnh, bọn hắn cao cao tại thượng, được sự ủng hộ của vô số quý tộc, nắm trong tay toàn bộ quốc gia, mạnh mẽ đến mức tầng lớp cấp thấp không thể đấu tranh.

Chính vì vậy, sử dụng Hùng Hổ để kiềm chế Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, đây là một biện pháp của Triệu Hoằng Nhuận.

Dù sao, nếu bốn người quả thật làm Hùng Hổ bị thương, như vậy càng hay, so với giết tù binh hiệu quả hơn nhiều.

Dù sao ở Sở quốc, bình dân làm quý tộc bị thương, kết quả chỉ có một con đường chết, thậm chí còn hại đến người nhà.

Nói cách khác, chỉ cần bốn người làm Hùng Hổ bị thương. Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, Sở quốc sẽ không còn đất đặt chân cho bốn người, ngoài nương nhờ Triệu Hoằng Nhuận, nương nhờ Đại Ngụy, không còn con đường khác.

“Ta tới trước.”

Im lặng một hồi, Khuất Thăng nhặt đao lên, dưới ánh mắt khó tin của Hùng Hổ, dùng đao đâm vào chân trái Hùng Hổ, đao đâm xuyên qua đùi.

『...』

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhìn Khuất Thăng suy ngẫm. Vỗ tay tán thưởng: “rất tốt, Khuất Thăng, ngươi đã giành được nhiều sự tín nhiệm hơn từ bản vương.”

Khuất Thăng sắc mặt như cũ, cung kính chắp tay, lui về phía sau hai bước.

Có “tấm gương”, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị cũng quyết tâm hơn nhiều, được Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu, cũng đi ra đâm Hùng Hổ vài nhát.

Triệu Hoằng Nhuận muốn Hùng Hổ còn sống, nên chỉ có thể lựa chọn vị trí không nguy hiểm mà ra tay

“Ba ba ba --”

Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng vỗ vỗ tay. Liếc nhìn Hùng Hổ đang đau đớn quằn quại.

Có lẽ là vì giãy dụa quá mức dữ dội, miếng vải trong miệng Hùng Hổ rơi ra, hắn oán độc nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, cắn răng mắng: “Cơ Nhuận thằng nhóc. Ngươi... Ngươi chết không yên lành...”

“Hoắc?” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu nói: “thực sự là ngoài ý muốn, còn đủ sức chửi bới bản vương sao? Giữ sức lực không phải tốt hơn sao?”

Hùng Hổ phách cắn răng mắng: “điêu trùng tiểu kỹ, bổn quân đã ra trận nhiều lần. Chút thương tích này sao có thể để ta khuất phục?... Còn thủ đoạn gì cứ lấy ra, đồ chó!”

『...』

Triệu Hoằng Nhuận cau mày không vui, mặc dù hắn không muốn tính toán gì với Hùng Hổ, nhưng người này chửi thực sự rất khó nghe.

Chủng Chiêu mặt không đổi đi tới, giẫm lên đùi của Hùng Hổ, khiến Hùng Hổ đau đớn tột cùng nhưng vẫn không ngừng mắng to.

Thấy vậy, Lý Ngập đi lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy Chủng Chiêu ra, cười nói với Chủng Chiêu: “tiểu tử, ngươi chưa đủ hung ác, để cho ta.”

Nói xong, dưới ánh mắt nghi ngờ của Chủng Chiêu lấy ra một cái túi nhỏ, thuận tay ném cho Chủng Chiêu.

Chủng Chiêu ngẩn người, mở cái túi ra, phát hiện trong túi vải có một số hạt nhỏ màu trắng.

“Muối?” Chủng Chiêu nói một câu khiến Hùng Hổ tái mặt, mồ hôi tuôn ra.

“Bôi trên vết thương của hắn.” Lý Ngập từ tốn nói.

Chủng Chiêu không nghi ngờ gì, nắm lên một ít muối, chà mạnh vào đôi chân Hùng Hổ.

Trong nháy mắt, Hùng Hổ cắn răng, toàn thân căng thẳng, mồ hôi tuôn như mưa.

Lần này, hắn đau đến mức không nói lên lời.

Thấy vậy, Chủng Chiêu hai mắt sáng lên, thầm nói: “biện pháp này không tệ...”

Vừa nói, hắn vừa định cầm lấy một nhúm muối khác, chà lên vết thương của Hùng Hổ, lại bị Lý Ngập vội vàng ngăn lại: “đủ rồi đủ rồi, đủ để khiến hắn ngậm miệng... Ngươi cho hắn nhiều hơn, hắn nhất định phải chết.”

“Không biết nặng nhẹ...” Lý Ngập lẩm bẩm, thu túi vải về.

Chủng Chiêu ngượng ngùng gãi đầu, dù sao hắn cũng hiểu, trước mắt, Triệu Hoằng Nhuận không hy vọng Hùng Hổ chết.

“...”

Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn Hùng Hổ đau đớn, thấy được rồi, liền phất tay nói: “đủ rồi, rửa vết thương cho hắn, đắp thuốc... Hắn vẫn còn hữu dụng.”

Không lâu sau, liền có vài binh Ngụy lấy nước sạch, rửa vết thương cho Hùng Hổ, sau đó đắp thuốc.

Lúc này, Hùng Hổ đã đau đến không còn đủ sức. Thở hổn hển, oán độc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhưng không còn dám nói gì.

Thật lâu, hắn khàn giọng oán hận: “Cơ Nhuận, ngươi... Ngươi giữ bản quân lại.... Là muốn dùng bản quân... Uy hiếp bốn người bọn hắn?”

“Ồ? Vì sao nói vậy?”

“Ồ... Đừng đánh trống lảng.” Hùng Hổ thở hổn hển, khó khăn nói: “ngươi cho rằng... Bản quân đoán không được ý đồ của ngươi sao?... Ngươi chỉ muốn, để bốn người bọn họ trở về đội quân Của Hùng Thác, làm nội ứng... Giữ lại bản quân. Ngoại trừ uy hiếp bọn hắn, còn có thể có ý đồ gì?”

Lời vừa nói ra, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, 4 người có biểu cảm khác nhau.

Đầu hàng Triệu Hoằng Nhuận, 4 người bọn họ có tác dụng lớn nhất ở đâu? Trong doanh trại quân Ngụy sao?

Không! Đương nhiên phải ở trong doanh trại Hùng Thác, làm nội ứng.

Nghĩ như thế, Triệu Hoằng Nhuận mới yêu cầu bọn họ làm Hùng Hổ bị thương, cũng không chỉ vì『 hả giận』.

Không ngoa khi nói, đây là Triệu Hoằng Nhuận bắt bọn họ phản bôih, nếu Khuất Thăng bốn người dám phản bội lại Túc vương. Như vậy, Triệu Hoằng Nhuận chỉ cần trả Hùng Hổ về, vị quý tộc này sẽ tự mình đối phó Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị.

Đến lúc đó, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, bốn người sẽ bị hành hạ gấp trăm gấp mười lần.

Nghĩ đến mức độ này, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị nhìn Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt trở nên phức tạp.

“Là... Là như vậy sao? Túc vương điện hạ?” Ngũ Kị không thể chấp nhận, Triệu Hoằng Nhuận cho hắn ấn tượng rất tốt.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bốn người, Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt vẫn cười, từ tốn nói: “bản vương làm người, tiểu nhân trước, quân tử sau... Hùng Hổ nói không sai. Nếu các ngươi phản bội bản vương, như vậy, bản vương liền để Hùng Hổ, Hùng Thác tới đối phó các ngươi. Nhưng nếu các ngươi trung thành với bản vương... Bản vương sao có thể tha cho Hùng Hổ?”

“...”

Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, 4 người nhìn nhau. Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, dù sao bọn hắn cũng không cho rằng, Túc vương sẽ dễ dàng tín nhiệm bọn họ.

Nhưng khi bọn họ gật đầu, Hùng Hổ cười lạnh.

“Tâm kế tốt, Túc vương Cơ Nhuận...”

“Ồ? Không phải『 Cơ Nhuận thằng nhóc』 sao?” Triệu Hoằng Nhuận cười mỉm nhìn Hùng Hổ.

Hùng Hổ nét mắng cứng đờ. Căm hận nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhưng không dám mắng gì nữa.

Nhìn ra được tâm tư của hắn, Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói: “yên tâm, bản vương là người biết quy củ, chỉ cần ngươi không vượt qua ranh giới, bản vương sẽ không làm gì ngươi.”

“Đây chính là『 độ lượng』 sao?” Hùng Hổ có chút kinh ngạc, thử dò hỏi: “dù bản quân phá hỏng chuyện tốt của ngươi?”

“Ngươi có thể làm gì?” Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi.

Chỉ thấy Hùng Hổ cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên quay sang nhìn Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị nói: “bốn người các ngươi, nếu như Cơ Nhuận thả các ngươi về, các ngươi liền nói hết tất cả mọi chuyện cho Hùng Thác đại nhân, Hùng Thác đại nhân sẽ dạy các ngươi làm sao đối phó quân Ngụy... Bản quân cam đoan, hành động vừa rồi của các ngươi, bản quân sẽ bỏ qua!”

“...” bốn người nhìn nhau, không rõ Hùng Hổ ý đồ.

Đúng lúc này, Hùng Hổ đưa mắt nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận, cười lạnh hỏi: “như thế này..... Ngươi còn tín nhiệm bốn người họ sao? Còn có thể coi bọn hắn là nội ứng sao?”

『...』

Bốn người nghe vậy sững sờ, mặt tái đi.

Mà bọn người Bách Lý Bạt, Lý Ngập cũng kinh ngạc nhìn Hùng Hổ, nói không nên lời.

『 Kẻ này... Chỉ một câu nói, lại phá hủy niềm tin mà Túc vương điện hạ cùng bốn người kia vất vả lắm mới dựng nên được. 』

Bạn đang đọc [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc của Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    17

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!