Hôm sau, Phùng thuật liền đến Văn Miếu, đem tất cả lời của Thái tử truyền lại cho Triệu Hoằng Nhuận, chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận liên tục cau mày.
『Có ý gì? Thái tử muốn bảo vệ La Văn Trung?』
Sau khi Phùng Thuật rời đi, Triệu Hoằng Nhuận đi đi lại lại trong phòng.
『La Văn Trung là người Thái tử đảng? Chắc không phải... Nếu như La Văn Trung là người thái tử đảng, thì hắn không có lý do gì dùng chiêu hiểm, đi hãm hại ta để thoát tội, lúc đó chắc hắn cũng bất đắc dĩ... Nói như vậy, La Văn Trung là mới đầu nhập vào Thái tử? Vậy Lại Bộ cũng có người của Thái tử?』
“Ha ha ha.” Triệu Hoằng Nhuận chắp tay sau lưng, đi quanh trong phòng, không nhịn được cười lớn.
“Điện hạ cười cái gì?” Chủng Chiêu không hiểu hỏi.
Rõ ràng Thái tử đã chuyển lời không cho phép điện hạ tiếp tục nhúng tay vào nội bộ Lại Bộ, đám tông vệ ở bên ngoài lo lắng điện hạ nhà mình sẽ tức giận.
“Xem ra Thái tử cũng không dễ làm.” Triệu Hoằng Nhuận cảm khái nói: “rõ ràng là Thái tử cao quý, nhưng lại phải hạ mình lôi kéo Lang quan, chỉ vì vị trí kia, làm Thái tử cũng quá khổ.”
“Dù sao thì Ung Vương điện hạ cùng Tương Vương điện hạ cũng rất được ủng hộ.” Cao Quát nói: “nếu như Đông cung không lôi kéo quan viên thì cũng khó đảm bảo tương lai sau này.”
“Cho nên nói những người này đều sống quá khổ.” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, vừa cười vừa nói: “giống ta, sống thoải mái không ràng buộc chẳng phải vui hơn sao?”
『...』
Các tông vệ cười khổ.
Theo một vị điện hạ như vậy, thật khó nói là may mắn hay bất hạnh.
“Điện hạ, bây giờ Đông cung đã nhúng tay vào, vậy chúng ta còn tra sao? Còn có La Văn Trung...” Vệ Kiêu nhịn không được hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận không thèm quan tâm: “ta cùng thái tử có giao tình gì? Hắn nói không can thiệp thì ta liền không can thiệp? Hắn là cái thá gì”
『Người ta là Đông cung Thái tử...』
Các tông vệ thầm nghĩ.
Nhưng giọng điệu của Phùng Thuật quả thật làm mọi người rất khó chịu.
“Nhưng mà điện hạ, đắc tội Thái tử không tốt lắm đâu?” Chu Quế do dự khuyên nhủ.
“Hừ!” Triệu Hoằng Nhuận hừ nhẹ một tiếng, không ngừng ý kiến.
Không thể phủ nhận, tình cảm huynh đệ trong nhà đế vương là quá bạc bẽo, bởi vì... Ai cũng muốn giành ngôi chí tông .
Bởi vậy, bất kể là Thái tử, hay vương gia, quanh năm suốt tháng ngoại trừ ngày lễ thì hầu như không gặp mặt.
Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận, dù không có ý định đoạt đích, thì cũng chỉ coi Cửu công tử Hoằng Tuyên là huynh đệ mà thôi, mà nhưng công tử khác? Trong mắt hắn họ chỉ là người cùng dòng máu.
Ồ, bây giờ còn thêm một vị huynh đệ nữa là Triệu Hoằng Chiêu, đối với hắn Triệu Hoằng Nhuận vẫn có ấn tượng rất tốt.
Còn những người còn lại, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể nói là hắn không quen. Lấy Thái tử cùng Ung Vương là ví dụ, hai người bọn họ cùng tuổi, năm nay đã 25 tuổi, mà Triệu Hoằng Nhuận mới 14 tuổi, khi Hoằng Lễ thành Thái tử thì Triệu Hoằng Nhuận mới bao nhiêu tuổi?
Nếu Phùng Thuật là tông vệ của Triệu Hoằng Chiêu, và những gì hắn truyền đạt cũng là ý của Triệu Hoằng Chiêu, thì Triệu Hoằng Nhuận có thể suy nghĩ một chút, còn về Thái tử thì…?
Miễn đi.
Thế nên, Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không đem những lời của Phùng Thuật ra gì, lệnh tông vệ tiếp tục điều tra.
Trên thực tế, chuyện cho tới giờ, hắn cũng đã hiểu nội bộ Lại Bộ rất hỗn loạn, nhưng dù sao hắn chỉ có quyền giám sát khoa cử, không có đủ tư cách nhúng tay chuyện trong Lại Bộ, nhưng có một điều chắc chắn, đó chính là vấn đề trong kỳ thi lần này, cùng với La Văn Trung, hắn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua .
Về phần Thái tử, đắc tội thì đắc tội, một kẻ xa lạ mà thôi.
Điều khiến Triệu Hoằng Nhuận khó chịu là Cao Quát, Chủng Chiêu đã bị Lại Bộ chú ý, vì vậy tới khi hắn tìm kẻ trông kho kia, lại phát hiện kẻ trông kho kia đã bị điều đi, cũng không biết đã tới nơi nào.
Mà tên trông kho mới, vừa nhìn là biết là kẻ mới được bổ nhiệm, chẳng biết gì cả.
『Trong Lại Bộ đã có người biết rồi sao?』
Nghĩ đến điều này, Triệu Hoằng Nhuận lại cau mày.
Mặc dù trong Lại Bộ vẫn còn những chiếc chăn rách nát, nhưng nhân chứng không còn, đối phương có thể nói là những chiếc chăn kia là do bị ẩm mốc mà hỏng, như vậy sẽ không thể nói là Lại Bộ đưa hàng kém chất lượng, báo cáo sai khoản tiền.
『Quên đi, điều tra chuyện gian lận phòng thi trước.』
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn theo tám người tông vệ đi về phía phòng thi.
Điểm đến đầu tiên, dĩ nhiên là phòng La Vanh.
Khoan hãy nói, Trầm Úc, Lữ Mục đúng là tàn nhẫn, ngồi trên ghế trông La Vanh một ngày một đêm, làm La Vanh như ngồi bàn chông, cả ngày hoang mang.
Theo lời hai người, dưới cái nhìn chằm chằm của bọn hắn, La Vanh chẳng thể viết nổi một chữ, thẳng đến khi thu bài, lúc này mới vội viết vài chữ.
Triệu Hoằng Nhuận rất vui vẻ thấy chuyện này, không nói hai lời liền để Mục Thanh, Chử Hanh thay hai người bọn họ, tiếp tục nhìn chằm chằm.
Về phần Trầm Úc, Lữ Mục, Triệu Hoằng Nhuận đuổi hai người bọn họ đi nghỉ, dù sao mắt hai người đã đỏ ngầu, thật quá dọa người.
Sau khi đuổi Trầm Úc cùng Lữ Mục, Triệu Hoằng Nhuận dẫn sáu tông vệ còn lại tiếp tục thị sát.
Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa tìm được manh mối gian lận trong phòng thi, việc này khiến hắn rất khó hiểu.
Trong mắt hắn, tất cả sĩ tử đều trung thực là bài, mà giám khảo, chủ sự, nha dịch cũng thường xuyên đi kiểm tra, cũng không phát hiện vấn đề gì.
『Chẳng lẽ nói không có gian lận trong phòng thi?』
Triệu Hoằng Nhuận âm thầm lắc đầu.
Hắn thấy không có lửa làm sao có khói, như vậy vấn đề ở đâu, rốt cuộc đám người kia dùng phương pháp gì để gian lận?
『Thực sự rất thú vị, ca ca trước kia cũng là cao thủ gian lận, vậy mà giờ lại bắt không được đám người kia... Hừ!』
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác như mình đã già.
『Cách gian lận hồi đó? Chép giấy, truyền đáp án, thi hộ... Ừm? Thi hộ?』
Một suy nghĩ lóe sáng trong đầu Triệu Hoằng Nhuận, sĩ tử dùng『thẻ số』tiến vào trường thi, nói cách khác, thay người thi hộ là hoàn toàn có thể.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận lập tức muốn sai tông vệ tới chỗ Lại Bộ lấy lý lịch sĩ tử.
Trong quá trình kiểm tra, Triệu Hoằng Nhuận chợt phát hiện có một sĩ tử không chớp mắt nhìn hắn.
『Ừm?』
Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh bước tới.
Hắn bất ngờ phát hiện, tên sĩ tử này đã viết xong.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Phải biết, bài kiểm tra thứ hai vừa mới bắt đầu, nhưng sĩ tử trước mặt, vậy mà đã trả lời xong?
『Chẳng lẽ lại là một kẻ đến cưỡi ngựa xem hoa?』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn đề thi trên bàn.
Sau bài thi “Tứ Thư”, thì đề thi hôm nay là “Luận Ngũ Kinh”, “Ngũ Kinh” gồm: Kinh Thi, Thượng Thư, Lễ Ký, Chu Dịch, Xuân Thu, chia thành năm đề thi, dựa theo thông lệ, thí sinh chỉ cần chọn hai trong năm đề, trả lời là được.
Mà tên sĩ tử trước mắt lại chọn hai đề Kinh Thi cùng Lễ Ký.
Đối với Lễ Ký, Triệu Hoằng Nhuận cũng không hứng thú, dù sao Lễ Ký là phần mà hầu hết sĩ tử phải học, là tác phẩm kinh điển của Nho gia, nhưng khiến hắn tò mò là kẻ trước mặt lại chọn Kinh Thi.
『Xem ra rất tự tin vào tài làm thơ!』
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười.
Suy cho cùng thơ phú, nhất là muốn làm một bài thơ hay, cũng cần linh cảm, trong lúc vội vã sao làm được? Chẳng lẽ ai cũng là Lý Bạch sao?
Triệu Hoằng Nhuận tò mò nhìn bài thơ do sĩ tử kia viết, đúng là không nhìn thì thôi, nhìn một cái lại làm hắn giật mình.
『Thủy tinh liêm lí pha lê chẩm, noãn hương nhạ mộng uyên ương cẩm. Giang thượng liễu như yên, nhạn phi tàn nguyệt thiên. Ngẫu ti thu sắc thiển, nhân thắng tham soa tiễn. Song tấn cách hương hồng, ngọc sai đầu thượng phong.』
『Tiểu sơn trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương tai tuyết. Lại khởi họa nga mi, lộng trang sơ tẩy trì. Chiếu hoa tiền hậu kính, hoa diện giao tương ánh. Tân thiếp tú la nhu, song song kim chá cô.』
『Ngọc lô hương, hồng chá lệ, thiên chiếu họa đường thu tư. Mi thúy bạc, tấn vân tàn, dạ trường khâm chẩm hàn. Ngô đồng thụ, tam canh vũ, bất đạo li tình chính khổ. Nhất diệp diệp, nhất thanh thanh, không giai tích đáo minh.』
Nhìn qua ba bài thơ, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi bất ngờ.
『Kẻ này... Viết rất tốt! Nhưng mà... Câu từ sao kỳ lạ như vậy? Tại sao tất cả đều là miêu tả nư nhân trong khuê phòng?』
Triệu Hoằng Nhuận quan sát sĩ tử kia vài lần, thấy kẻ này dung mạo tuấn tú, đuôi lông mày có vài phần ngả ngớn, hiển nhiên là một vị công tử phong lưu.
『Quả nhiên lại một kẻ kỳ quái!... Loại “nhã thơ” này được tuyển mới là lạ!』
Mặc dù trong lòng cảm thán, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn nhớ kỹ tên người này.
『Ôn Khi』.