Trò chơi đoán chữ rất nhanh kết thúc, mỗi công tử đều chỉ trả lời một câu hỏi, sau đó dừng lại, nhường cơ hội cho đám công chúa.
Dù sao những câu đố này quá đơn giản, nếu trả lời quá nhiều, rất dễ bị người khác chỉ trích.
Thay vào đó, nếu nhường những câu đố còn lại cho đám công chúa, cũng lộ ra mình là người rộng rãi.
Nghĩ mà xem, ngay cả Triệu Hoằng Chiêu cũng chủ động bỏ cuộc, vậy mà ngươi còn muốn trả lời? Chẳng lẽ ngươi còn giỏi hơn Triệu Hoằng Chiêu? Đừng nói người khác không tin, ngay cả bọn hắn cũng không tin.
Các công tử không trả lời, đám công chúa có thể nói là thắng lợi trở về, vòng ngọc, trâm ngọc đều không thiếu.
Duy chỉ có một công chúa cũng giống như các công tử, chỉ trả lời một câu liền thôi.
『Là nàng...』
Triệu Hoằng Nhuận nghiêng đầu nhìn vị công chúa kia.
Giống như cảm thấy có người đang nhìn mình, nên vị công chúa cũng quay ra nhìn.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng cúi đầu, giả vờ uống rượu.
Đúng lúc này, Triệu Hoằng Chiêu ngồi bên cạnh ho khan, ra hiệu Triệu Hoằng Nhuận.
『Chuyện gì?』
Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ nhìn về phía Triệu Hoằng Chiêu, chỉ thấy vị này dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nhìn về phía Ngụy Vương.
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn theo, lúc này mới phát hiện, Thái tử đang kể tội hắn.
“... Bởi vậy hoàng nhi cảm thấy, mình nên gánh vác trách nhiệm dạy dỗ đệ đệ. Hoàng nhi hy vọng phụ vương có thể để Bát đệ đến Đông cung học tập, tin rằng dưới sự dạy dỗ của Thiếu Phó cùng các Đại học sĩ, Bát đệ chắc chắn sẽ tiến bộ.”
Bởi vì Triệu Hoằng Nhuận mất tập trung, nên cũng không chú ý tới lời của Thái tử, nhưng chỉ nghe nửa đoạn sau, cũng đủ làm hắn cau mày.
Hắn không nghe hết, nhưng Ngụy Vương lại nghe toàn bộ.
Ngụy Vương chau mày, chợt thấy Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn về Thái tử, liền mở miệng hỏi: “Hoằng Nhuận, hoàng huynh ngươi nói ngươi quá ngang bướng, bị Tông phủ trách phạt, nên muốn đưa người vào Đông cung học tập, ngươi nghĩ sao?”
“...” Triệu Hoằng Nhuận cạn lời.
『Mẹ nó, hắn là đang đặt điều nói xấu?』
Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nhìn Thái tử, hắn hiểu, nếu như mình từ chối vào lúc này thì sẽ rất bất lợi.
Dù sao Thái tử nói rất hay『gánh vác trách nhiệm dạy dỗ đệ đệ』, nếu hắn từ chối Thái tử “ý tốt”, chắc chắn không thể thoát khỏi cái mác “ngang bướng”.
Nhưng nếu hắn đồng ý, vậy thì hắn sẽ không được tự do như bây giờ.
“Quyết định vậy đi.”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận im lặng, Ngụy Vương liền quyết định thay hắn.
“Đa tạ phụ vương, hoàng nhi chắc chắn sẽ dạy bảo Hoằng Nhuận thật tốt.”
Thái tử hài lòng ngồi xuống.
Ngồi ở một bên, Ung vương liếc mắt nhìn Thái tử, vẻ mặt ngưng trọng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thái tử đang rung cây dọa khỉ: không phải ngươi muốn lôi kéo Bát đệ sao, ta trực tiếp kéo hắn vào Đông cung, xem ngươi kéo hắn kiểu gì.
Đây cũng là điều Ung vương nhìn ra.
Nhưng hắn không có biện pháp gì, dù sao Thái tử nói quá hay, hắn tìm không thấy kẽ hở gì.
Chỉ là khổ Triệu Hoằng Nhuận, trở thành vật hy sinh cho cuộc tranh đấu giữa Thái tử và Ung vương.
Điều này làm Triệu Hoằng Nhuận rất khó chịu.
Nếu như nói trước kia hắn có khuynh hướng Ung vương, thì bây giờ hắn đã coi Thái tử là kẻ địch, vì Thái tử đang cản trở hắn. Phải biết, vì để tự do rời cung, Triệu Hoằng Nhuận thậm chí dám đối nghịch Ngụy Vương, bây giờ Thái tử lại lấy cớ ngăn cản hắn rời cung, thì Thái tử trong mắt Triệu Hoằng Nhuận đã là kẻ thù.
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt lạnh lùng, ngồi uống rượu, Ngụy Vương liền lắc đầu, ánh mắt đảo qua Thái tử cùng Ung vương.
『Thái tử... Tính sai. 』
Ngụy Vương thở dài.
Trong con mắt của Ngụy Vương, mặc dù bây giờ Triệu Hoằng Nhuận im lặng, nhưng không có nghĩa tiểu tử này sẽ từ bỏ, theo sự hiểu biết của hắn về đứa con này, chắc chắn trong đầu Triệu Hoằng Nhuận đang nghĩ biện pháp đối phó.
Nhưng mà, thủ đoạn của Thái tử làm Ngụy Vương rất vui, dù sao thủ đoạn này rất rất cao. Với một điều kiện, Thái tử phải có năng lực chèn ép Triệu Hoằng Nhuận.
Nếu là những công tử khác, thì Ngụy Vương cũng không nói gì, nhưng đối với Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương cũng không coi trọng cách làm của Thái tử cho lắm, hắn còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc Đông cung quậy tới long trời lở đất.
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh, Ngụy Vương vẫn đánh giá thấp Triệu Hoằng Nhuận.
Yến tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, như thể việc Thái tử làm khó Bát công tử chưa từng xảy ra.
Qua ba tuần rượu, chính là lúc các công tử cho Ngụy Vương xem thành quả của mình.
Đầu tiên, Triệu Hoằng Chiêu đã sớm chuẩn bị một bài “yến phú”, từ ngữ trau chuốt, được Ngụy Vương liên tục khen ngợi.
Các công tử khác mặc dù không thông minh bằng Lục công tử, nhưng cũng ngâm vài bài thơ, ngay cả Cửu công tử Hoằng Tuyên cũng ngâm một bài thơ chứa đầy tình cảm, được Ngụy Vương ban thưởng.
Trong lúc đó, vẻ Triệu Hoằng Nhuận vẫn không vui, ai nấy đều có thể nhận ra tâm trạng Bát công tử đang không tốt.
Mà lần này, Ngụy Vương cũng không chủ động hỏi, dù sao hắn cũng biết nhi tử đang không vui.
Cuối cùng, cũng đến phiên Thái tử ra sân.
Chỉ thấy Thái tử Hoằng Lễ đứng dậy nói: “phụ vương, những ngày này, hoàng nhi cùng Thiếu Phó và các học sĩ, đã soạn một cuốn sách dựa trên lời của thánh hiền, xin phụ vương đọc qua.”
Lời vừa nói ra, cả điện xôn xao.
Biên soạn sách mới? Đây là muốn “lập ngôn”?
Phải biết Nho học có thuyết『Tam Lập』, cũng chính là『tam bất hủ』, tức『lập đức』, 『lập công』, 『 lập ngôn』, Nghĩa là làm người, làm việc, cùng nghiên cứu học vấn học vấn, mà trong đó『lập ngôn』có ảnh hưởng lớn nhất, dù là do Thiếu Phó cùng các học sĩ biên soạn, nhưng chỉ tuyên bố thiên hạ là do Thái tử soạn, thì danh tiếng Thái tử sẽ đạt tới đỉnh điểm.
Dù sao, không phải cứ viết là đủ tiêu chuẩn làm『sách』 .
Quyển sách vừa đưa ra, đã làm nét mặt của đám công tử trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Ung Vương Hoằng Dự.
『Hắn.... Soạn sách?』
Ung vương siết chặt nắm đấm. hắn biết một khi Ngụy Vương công nhận quyển sách này, thì quyển sách này lập tức sẽ thịnh hành khắp Ngụy quốc, đến lúc đó, địa vị của Thái tử là không thể rung chuyển.
Các công tử vẻ mặt âm trầm hết nhìn quyển sách lại nhìn Thái tử.
『Lần này, Hoằng Lễ đã đi trước các huynh đệ một bước...』
Ngụy Vương cảm khái.
Công bằng mà nói, Ngụy Vương không cho rằng, trí tuệ của Thái tử Hoằng Lễ đứng đầu trong đám công tử, nhưng không thể phủ nhận, sau lưng Thái tử có một đám phụ tá giỏi.
Chỉ một cuốn sách, đã xây chắc địa vị Thái tử.
“Đọc.” Ngụy Vương dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Hiến.
Ngay lập tức, toàn bộ đại sảnh im lặng, chỉ còn giọng Đồng Hiến đang đọc cuốn sách mới.
Mặc kệ những lời khen ngợi của đám phi tần, công chúa, bọn người Ung Vương vẫn cẩn thận lắng nghe, hi vọng có thể tìm thấy sơ hở, bởi vì... đây là cơ hội phản công duy nhất.
Nhưng đáng tiếc, Thái tử có tự tin lấy ra cuốn sách mới, thì cũng có tự tin cuốn sách này không có sơ hở.
『Xong...』
Ung vương cùng Tương Vương cảm thấy vô vọng, bởi vì bọn hắn không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.
Vào lúc này, trong sảnh vang lên một âm thanh.
“Đợi chút!”
“...” Đồng Hiến dùng lại, khó hiểu nhìn xem ai đang nói.
Là chỗ Triệu Hoằng Nhuận.
“Vì sao ngắt lời, Hoằng Nhuận?” Ngụy Vương cau mày hỏi, vì vừa rồi hắn cũng đang chăm chú lắng nghe.
Bỏ qua công tử tranh đấu không nói, thì việc con mình có thể soạn một cuốn sách mới cũng đã là một vinh dự cho hoàng đế như hắn.
Dưới con mắt mọi người, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy rời chỗ, chầm rãi đến trước mặt Đồng Hiến, cầm lấy cuốn sách, đọc từng trang.
Hắn đọc rất nhanh, giống như một cơn gió.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn tiện tay ném quyển sách cho Đồng Hiến, nói với vẻ khinh thường: “ta vừa nói, sao nghe quen như vậy? Thì ra là Thái tử tìm được một cuốn sách, liền nói dối là do mình soạn... chẳng qua là lừa người?”
“Hoằng Nhuận, không được ăn nói lung tung!”Thái tử Hoằng Lễ tức giận, bởi vì cuốn sách rõ ràng là do Đông cung vất vả soạn ra.
Ngụy Vương hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “ngươi nói cuốn sách này không phải Thái tử soạn ra?”
“Đúng, cuốn sách này là tác phẩm không rõ tác giả. Hoàng nhi mặc dù không đọc nhiều sách, nhưng đã từng đọc cuốn sách này.”
“...” Ngụy Vương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: “ngươi có chứng cứ gì?”
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười ác ý xếp đầy nhìn Thái Tử, nói: “xin phụ vương, đưa hoàng nhi giấy và bút, hoàng nhi sẽ viết lại.”
Ngụy Vương nghe vậy nhướng mày: “lấy giấy bút tới.”
Đồng Hiến lập tức sai người lấy bút mực giấy nghiên đặt trên bàn.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói nhảm, trực tiếp ngồi xuống, lấy bút ra, viết lại cuốn sách mà hắn cho là không rõ tác giả. Mà ở một bên, Đồng Hiến cũng đang so sánh nội dung trong cuốn sách của Thái tử, với nội dung Triệu Hoằng Nhuận viết. Trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
“Làm sao?” Ngụy Vương thấp giọng hỏi.
Đồng Hiến vẫn chăm chú nhìn những tờ giấy do Triệu Hoằng Nhuận viết, nuốt nước bọt, khó khắn nói: “... Không sai một chữ!”
“Cái gì?!” Ngụy Vương bất ngờ, lập tức đứng dậy, đi ra đằng sau Triệu Hoằng Nhuận, yên lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận viết.
Khoảng nửa canh giờ sau, Triệu Hoằng Nhuận đã viết xong, đứng dậy ném bút lông trong tay.
Lúc này, ngay cả Ngụy Vương cũng ngây người.
Bởi vì nội dung do Triệu Hoằng Nhuận viết cùng nội dung trong sách Thái tử soạn, không sai một chữ!
Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng nở nụ cười nhìn Thái tử đang kinh ngạc.
“Cướp sách của thánh hiền nói là sách của mình!... Xem ra Đông cung học sĩ, không xứng làm giảng sư của ta!”
Cả Văn Đức điện đột nhiên im lặng.