『Kẻ này… lại có khả năng “man thiên quá hải” lật ngược tình thế?!』
Cầm chỗ giấy do Triệu Hoằng Nhuận viết trên tay, Ngụy Vương vô cùng kích động.
Hắn không hoài nghi Thái tử đã soạn một cuốn sách mới. Đây đúng là cuốn sách mới do người của Đông cung biên soạn.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã chép lại toàn bộ cuốn sách của Thái tử đồng thời còn vu cáo hắn tội đạo văn.
Về phần động cơ, chẳng qua là trả thù Thái tử, bởi vì Thái tử vừa mới tính kế Triệu Hoằng Nhuận.
Mặc dù biết rõ, nhưng mà Ngụy Vương cũng không có ý định giúp đỡ.
Lúc trước, Thái tử Hoằng Lễ dùng quy củ để ép buộc Triệu Hoằng Nhuận, bây giờ, Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận bằng thiên phú hại Thái tử, đây đều là thủ đoạn được chấp nhận, bởi vậy, Ngụy Vương sẽ không giúp bất kỳ người nào.
『Ta vẫn coi thường tiểu tử nay... Cứ nghĩ qua ít ngày nữa hắn mới có cơ hội phản công Thái tử...』
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương không khỏi tiếc nuối cho Thái tử.
Ngụy Vương thấy tiếc cho Thái tử khi không thể rõ nhìn ra tài năng của huynh đệ, để rồi vô cớ gây khó dễ, thậm chí còn ảnh hưởng đến chuyện『 lập ngôn』.
Cái này gọi là ngàn tính vạn tính cũng không bằng trời tính.
“Thái tử, ngươi giải thích thế nào về chuyện này?”
Ngụy Vương bình thản hỏi Thái tử.
Hắn cũng không dùng giọng điệu nghiêm khắc, bởi vì hắn biết, Thái tử Hoằng Lễ đã mất đi quá nhiều ưu thế, nhiều đến mức Ngụy Vương cũng cảm thấy thương tiếc cho hắn.
“Cái, cái gì?” Thái tử còn chưa hoàn hồn.
Thấy vậy, Ngụy Vương chỉ vào tập giấy trong tay, lặp lại: “ Bát đệ ngươi đã đưa ra chứng cứ, cho thấy cái gọi là sách mới, là do đánh cắp của thánh hiền, ngươi giải thích thế nào?”
Thái tử còn chưa kịp nói, Thái tử Thiếu Phó Trịnh Tích đã đứng lên, kinh ngạc nói: “bệ hạ, điều này không có khả năng, đó là cuốn sách do thần cùng các học sĩ giúp đỡ Thái tử soạn ra!”
“Vậy tại sao những Hoằng Nhuận đã viết, giống hệt với nội dung trong cuốn sách mới?” Tuy Ngụy Vương đang chất vấn Thiếu Phó, nhưng trong mắt lại lộ vẻ thương hại.
Kẻ địch mà Đông cung phải đối mặt, thật sự là quá lợi hại!
Lợi hại đến mức toàn thiên hạ không tìm được người thứ hai!
“Đây... Nhất định là Bát điện hạ đã học thuộc cuốn sách mới của Thái tử điện hạ.” Thiếu Phó Trịnh tích chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận: “vừa rồi bệ hạ cũng nhìn thấy, Bát điện hạ đã xem qua sách mới, rồi nói là do tác giả vô danh viết... Nhất định là như vậy!”
“Ha!” Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, khinh thường nói: “vị đại nhân này, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Ngươi đến học thuộc trong thời gian giống vậy cho ta xem.”
“Ta...” vẻ mặt Trịnh Tích tái nhợt.
Dựa theo lẽ thường, không ai có thể nhớ cả một quyển sách trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hơn nữa còn đúng từng chữ một, đây quả thực là điều không tưởng.
Nhưng đây chính là lời giải thích duy nhất cho chuyện này, dù sao cuốn sách đó là do bọn hắn tự tay biên soạn từng câu từng chữ.
“Vị đại nhân này không làm được cũng không sao, dù sao đây là chuyện không ai có thể làm được...” Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận quay về phía Ngụy Vương, chắp tay nói: “Mọi chuyện đã rõ ràng, là Thái tử ăn trộm tác phẩm của thánh hiền, mạo nhận là mình viết.”
“Ta không có!”
Lúc này, Thái tử tỉnh lại, cay đắng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay với Ngụy Vương: “phụ vương minh giám, đây là tác phẩm do hoàng nhi cùng Đông cung học sĩ biên soạn.”
『Trẫm biết... Nhưng đây là nghiệp do ngươi tạo, trẫm cũng không giúp được ngươi.』
Ngụy Vương thương hại nhìn qua Thái tử, từ tốn nói: “vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện này?”
Ngụy Vương ra hiệu Đồng Hiến cầm cuốn sách mới cùng tập giấy do Triệu Hoằng Nhuận viết, tất cả giao cho Thái Tử.
『Xem đi, hy vọng ngươi có hiểu, kẻ địch ngươi phải đối mặt... Là người như thế nào.』
Ngụy Vương yên lặng nhìn Thái tử.
Thái tử Hoằng Lễ lo lắng nhận lấy, cẩn thận so sánh cả hai, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Thái tử là đang khi quân!” Ung Vương ở bên, có ý bỏ đá xuống giếng.
Tuy trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng Ung Vương lại đang cười to.
Vốn tưởng rằng sách mới do Thái tử dâng lên, đã làm mấy người bọn hắn hết cơ hội với ngôi hoàng đế. Nhưng ai ngờ, nửa đường xuất hiện một kẻ quấy rối, không những để kế hoạch “lập ngôn” của Thái tử rối tung, còn khiến Thái tử rơi vào tội “khi quân”.
Việc này khiến người ta thật vui vẻ.
Bất luận là Ung Vương hay Tương Vương, đều cười thầm trong lòng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra ai là ngươi nói dối trong chuyện này, ai mà ngờ Bát công tử nổi tiếng ngang bướng lại có năng lực thần kỳ như vậy.
Cũng chỉ có vài người không hiểu chuyện, mới thắc mắc tại sao Thái tử lại đánh cắp tác phẩm mạo nhận là của mình.
“Cái này... Cái này...”
Sau khi so sánh, lại phát hiện nội dung y hệt nhau, điều này làm Thái tử cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn nghĩ không ra, rõ ràng là hắn cùng Đông cung học sĩ biên soạn một cuốn sách mới, làm sao lại biến thành tác phẩm do tác giả vô danh để lại.
Hắn không phải là không nghĩ tới việc Triệu Hoằng Nhuận đã học thuộc cả cuốn sách, nhưng giả thiết này thực sự quá kinh người, căn bản là bất khả thi.
“Nếu không giải thích được, thì ngồi xuống.” Ngụy Vương có lòng tốt nhắc nhở.
Thái tử rối bời về chỗ, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách cùng chồng giấy đang cầm trong tay.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng cười lạnh, quay người nói với Ngụy Vương: “phụ vương, nhìn vẻ mặt Thái tử, có lẽ hoàng huynh cũng không biết chuyện...”
『Hả? Hắn đang muốn thay Thái tử nói chuyện? Nghịch tử này tốt bụng vậy sao?』
Ngụy Vương nghe xem Triệu Hoằng Nhuận nói gì, nhưng một lát sau, hắn liền biết, hắn quả nhiên không nhìn lầm tính cách nhi tử.
“... Có lẽ Thái tử chỉ bị Đông cung học sĩ lừa gạt! Hoàng nhi cho rằng, có thể là Đông cung học sĩ ăn cắp tác phẩm, lừa dối Thái tử, người như vậy, hoàng nhi cảm thấy không nên đảm nhiệm chức vụ học sĩ Đông cung!”
『Được lắm! Hắn muốn loại bỏ tất cả người đang phụ tá Thái tử sao?』
Ngụy Vương híp mắt, kinh ngạc trước sự “trả thù” của nhi tử.
『Thôi, dù sao hắn cũng là người thắng...』
Nghĩ tới đây, Ngụy Vương trầm giọng nói: “Hoằng Nhuận nói đúng, Hoằng Lễ, Đông cung học sĩ, trẫm sẽ giúp ngươi lựa chọn.”
“Bệ hạ!”Thiếu Phó Trịnh Tích, cùng với đám người Đông cung học sĩ quỳ xuống đất định cầu xin.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Ngụy Vương, bọn hắn không dám nói bất kỳ lời cầu xin nào.
『Cao minh! Thực sự là cao minh!』
Ung Vương trong lòng cười điên cuồng.
Khi hắn nghe hoàng đệ mình nói nửa câu đầu, còn tưởng rằng vị hoàng đệ này định bán cho Thái tử một ơn huệ.
Nếu là như vậy, Ung Vương sẽ đánh giá Triệu Hoằng Nhuận kém đi: rõ ràng đã đắc tội thái tử, làm hỏng chuyện tốt của hắn, ngươi còn mong Thái tử tha cho ngươi?
Không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận giúp Thái tử thoát tội khi quân, lại là vì giáng một đòn vào đám phụ tá của Thái tử, trực tiếp đem đám phụ tá, cận thần làm việc cho Thái tử, đá ra khỏi Đông cung.
Hành động này trong mắt Ung Vương là khá cao minh, dù sao Thái tử cũng là trưởng tử, không đến mức bởi vì... chút chuyện nhỏ này liền bị phế truất, thay vì ra tay với hắn còn không bằng vu tội cho đám người bên cạnh, loại bỏ đám người giúp đỡ Thái tử.
Đây chính là rút củi đáy nồi!
『Thật đúng là... vô cùng sảng khoái!』
Liếc qua Thái tử, Ung Vương âm thầm chế nhạo.
Kế hoạch của Thái tử cuối cùng đã thành một trò hề, nhưng một số công tử cũng đã nhận ra, vị đệ đệ mà bọn hắn không coi trọng, tuyệt không phải người đơn giản.
Giống như Ung Vương, mong muốn lôi kéo Triệu Hoằng Nhuận của hắn ngày càng mãnh liệt.
“Hoằng Nhuận, ngươi thực sự học thuộc cả quyển sách sao?”
Chờ Triệu Hoằng Nhuận trở lại chỗ ngồi, Lục công tử Hoằng Chiêu không nhịn được mà hỏi, dù sao chuyện đó quá khó tin.
Đương nhiên Triệu Hoằng Nhuận phủ nhận: “Lục hoàng huynh nghĩ gì vậy, sao có thể chứ.”
“Ngươi cho rằng ngu huynh sẽ tin ngươi sao?”
“Tin.”
“Đoán lại.”
“...” Triệu Hoằng Nhuận trợn tròn mắt.
Yến tiếc vẫn tiếp tục, mãi cho đến giờ Tuất, Ngụy Vương mới dẫn phi tần, công tử, công chúa đi lên đài cao, chiêm ngưỡng hoa đăng rực rỡ trên khắp thành Đại Lương.
Đám công tử cùng công chúa lần lượt cáo từ Ngụy Vương, dù sao đây cũng là thời điểm dành cho Ngụy Vương cùng phi tần.
Đương nhiên, Thái tử cùng các công tử đã xuất các cũng không rời đi, bởi vì thời gian bọn hắn gặp mặt Ngụy Vương cũng không nhiều, nhất định phải nắm bắt mọi cơ hội dành được niềm vui của Ngụy Vương, để có được lợi thế trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị.
Lúc rời đi, Lục công tử Triệu Hoằng Chiêu nói thầm bên tai Triệu Hoằng Nhuận: “hẹn gặp lại ở Phong Nhã các.”
Nhìn bóng lưng hoàng huynh rời đi, Triệu Hoằng Nhuận bất đắc dĩ thở dài, dù sao hắn sớm đã đáp ứng Lục hoàng huynh, tới Phong Nhã các tham gia hội thơ, tuy hắn không có chút hứng thú gì.
Sau khi bảo đệ đệ Hoằng Tuyên đi chăm sóc mẫu phi, Triệu Hoằng Nhuận cũng lặng lẽ rời đi.
Đoán được Triệu Hoằng Chiêu sẽ chuẩn bị vài thứ ở Phong Nhã các, nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không vội đi tới Phong Nhã các, mà dẫn theo Vệ Kiêu, Cao Quát, Chu Phác đi dạo trong cung.
Khi Triệu Hoằng Nhuận đi ngang qua một đình viện, hắn mơ hồ nhìn thấy có một bóng người màu trắng đang ngồi trên một tảng đá, thất thần nhìn hồ nước.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn kỹ, mới phát hiện bóng trắng kia là một vị hoàng tỷ, một công chúa từng khiến hắn luôn tỉnh lại khi thấy nàng trong mơ.
『Là nàng? Nàng làm gì ở đây?』
Do dự một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vẫn tiến đến.