“Bát điện hạ coi thường chúng ta sao?”
Một câu hỏi với vẻ bất mãn, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Triệu Hoằng Nhuận và Hà Hân Hiền.
“Vì sao ngươi nói vậy?”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười trả lời.
Tên sĩ tử kia nhíu mày nói: “Phong Nhã hội thơ không quan tâm thân phận, chỉ luận đạo đức cùng tài năng, người đến sau... Tại hạ kính Bát điện hạ là công tử, nên mới đứng dậy nghênh đón, mà Bát điện hạ sau khi tiến vào cũng không nói điều gì với tất cả người ở đây, đây không phải là đang xem thường chúng ta sao?”
Triệu Hoằng Nhuận cau mày, cảm thấy đối phương nói có lý, dù sao hắn chỉ lo cùng Hà Hân Hiền trò chuyện, cũng không để ý tới người khác, bởi vậy tên sĩ tử này nói không sai.
Nhưng loại giọng điệu chất vấn này, khiến Triệu Hoằng Nhuận không thích.
“Ngươi tên gì?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Lục công tử nhíu mày, dù sao『ngươi tên gì』không phải là một câu hỏi lễ phép, bình thường, Triệu Hoằng Nhuận cần phải nói『xin hỏi quý danh các hạ』, mà không phải『ngươi tên gì』.
Tên sĩ tử kia lộ ra vẻ tức giận, nói: “tại hạ Hạ Tung.”
Hà Hân Hiền có lẽ đã nghe tổ phụ mình kể về Triệu Hoằng Nhuận, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: “kẻ này là cháu của Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai, bản tính không tệ, Bát điện hạ...”
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu với Hà Hân Hiền, mỉm cười với Hạ Tung, nói: “tốt, Hạ công tử... Hạ công tử muốn ta xin lỗi?”
Hạ Tung ngẩn người, hắn chính là bất mãn Triệu Hoằng Nhuận chỉ nói chuyện với một mình Hà Hân Hiền, chưa từng muốn Triệu Hoằng Nhuận xin lỗi, dù nói thế nào, Triệu Hoằng Nhuận cũng là công tử.
“Xin lỗi thì không cần...” Hạ Tung trả lời.
“Đã như vậy...” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, quay đầu nhìn Hà Hân Hiền, vừa cười vừa nói: “Hà công tử, chúng ta tiếp tục trò chuyện.”
Hà Hân Hiền thì sững sờ, còn Hạ Tung thì tức giận, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận nói không ra lời.
Lục công tử xoa trán cười khổ, mặc dù hắn biết Bát đệ là người tính tình kỳ quái, nhưng hiện tại hắn vẫn có chút đau đầu.
“Bát điện hạ khinh người quá đáng!” Hạ Tung hít một hơi thật sâu, oán giận nói.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy vui vẻ, giả vờ không hiểu nói: “Hạ công tử không phải không muốn để ta xin lỗi sao? Vậy là xong rồi còn gì? Các ngươi nói chuyện của các ngươi, chúng ta trò chuyện của chúng ta.” Nói đến đây, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, từ tốn nói: “ trò chuyện với ai, đó là bản điện hạ tự do, ai có quy định, bản điện hạ nhất định phải trò chuyện với ngươi!”
『Không tốt...』
Lục công tử đã biết đại khái tính tình Bát đệ, biết khi Triệu Hoằng Nhuận xưng hô là『bản điện hạ』mà không phải『ta』, liền có nghĩa là Bát đệ đã khó chịu.
『Sớm biết như vậy, ta đã giới thiệu trước.』
Triệu Hoằng Chiêu hơi hơi hối hận, nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận trò chuyện với Hà Hân Hiền, do phép lịch sự, hắn không muốn chen ngang.
“Hoằng Nhuận, Hoằng Nhuận.”
Hắn vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu Triệu Hoằng Nhuận, hắn biết rõ, một khi Bát đệ ghét người nào đó, muốn trả thù, tuyệt đối sẽ có người gặp nạn, Thái tử chính là vết xe đổ.
『...』
Liếc nhìn Lục công tử, Triệu Hoằng Nhuận hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nữa, tạm thời cho vương huynh một bộ mặt.
Mà Hạ Tung giống như bị Triệu Hoằng Nhuận đe dọa, mặc dù đang tức giận, nhưng cũng không có bộc phát.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Chiêu vội vàng dàn xếp: “là ta cân nhắc không chu toàn, mọi người chớ có để ý... Mục đích ban đầu của Phong Nhã hội thơ, vốn là giao lưu học thuật, mọi người đừng để mất hứng.” Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với mấy sĩ tử quen biết.
Trong đó có một sĩ tử hiểu ý, nói: “Lục điện hạ nói đúng... Bát điện hạ hôm nay tới Phong Nhã hội thơ, thực sự để chúng ta cảm thấy kinh ngạc. Vừa rồi Bát điện hạ trò chuyện cùng Hà huynh, chúng ta không nói được gì... Nhớ lại hành động của Bát điện hạ ở Văn Đức điện, thật sự là đáng kinh ngạc.”
Triệu Hoằng Nhuận biết tên sĩ tử này đang muốn giảng hòa.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận cũng chắp tay, khách khí hỏi: “huynh đài xưng hô thế nào?”
Tên sĩ tử kia ngẩn người, vội vàng đáp lễ: “ không dám nhận Bát điện hạ một tiếng huynh đài, tại hạ Dương Trình.”
“Dương huynh đừng trách ta thất lễ.” Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận đối xử nhã nhặn, Dương Trình xua tay nói: “đâu có đâu có, muốn trách thì trách Hân Hiền huynh, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.”
“Làm sao có thể trách ta?” Hà Hân Hiền giả bộ ngạc nhiên, làm mọi người phá lên cười.
Không khí khó xử, lạnh lẽo biến mất, bọn hắn thậm chí cảm thấy, Bát điện hạ kỳ thực cũng rất tốt.
Người không vui duy nhất, cũng chỉ có Hạ Tung, chú chim đầu đàn này chẳng những không có được tôn trọng, giống như đồng bạn của hắn, cũng dần dần không còn ủng hộ hắn.
Lòng đố kỵ nổi lên, Hạ Tung cười lạnh nói: “thời gian uống một cạn chén trà mà ghi nhớ cả cuốn sách? Hừ! Nực cười!”
“...” Bầu không khí lại trở nên lúng túng.
Lần này, không chỉ Lục công tử bất mãn, mà cả Dương Trình, Hà Hân Hiền cùng các sĩ tử đều bất mãn nhìn Hạ Tung.
Không khí vừa mới tốt lên, không nghĩ tới bị Hạ Tung phá hỏng, làm sao không giận?
“Hạ huynh, Bát điện hạ đã nhớ cả một cuốn sách, đây là chuyện chúng ta tận mắt chứng kiến, sao có thể là giả?” Hà Hân Hiền bất mãn.
“Hừ, các ngươi trò chuyện hợp nhau như vậy, tự nhiên sẽ nói chuyện thay hắn.” Hạ Tung bĩu môi.
“Vậy ta thì sao?” Dương Trình nhíu mày nói: “ta cũng tận mắt nhìn thấy, có thể làm chứng!”
『Ngươi...』
Hạ Tung ảo não nhìn Dương Trình, càng thêm ghen ghét, lạnh lùng nói: “ ta không có nhìn thấy, ta không tin!... Trừ phi Bát điện hạ làm lại một lần!”
『Ngươi có thân phận gì, để Bát công tử làm lại một lần?』
Các sĩ tử nhìn Hạ Tung, một số lắc đầu, một số chế nhạo,...
Tuy Bát công tử từng coi bọn họ là không khí, nhưng sau khi được Lục công tử nhắc nhở, đã sửa sai, cùng bọn hắn trò chuyện rất tốt? Tại sao còn muốn nói ra những vấn đề không cần thiết?
Thấy Hạ Tung cầm một quyển sách đặt lên bàn trà, khiêu khích nhìn về Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng bọn họ âm thầm lắc đầu.
“Thế nào?” Hạ Tung khiêu khích: “nếu Bát điện hạ có thể học thuộc cuốn sách này, ta liền thừa nhận Bát điện hạ nghe nhiều biết rộng!”
『Ngươi thừa nhận có giá trị gì sao?』
“Ha ha.” Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, cảm thấy buồn cười. Hắn lắc đầu, từ tốn nói: “ta chưa từng nói mình có thể học thuộc sách, từ đầu đến cuối, ta chỉ nói sách mới là do Thái tử ăn cắp của tổ tiên mà thôi.”
“Thấy chưa.” Nghe xong lời này, Hạ Tung đắc ý nhìn mọi người.
Nhưng tất cả mọi người gồm Hà Hân Hiền, Dương Trình đều không nói gì.
Thái tử khi quân?
Bọn hắn biết, lời của Bát điện hạ chỉ để lừa gạt người không biết mà thôi. Đông cung Thái tử có khả năng ăn cắp tác phẩm, khi quân phạm thượng sao?
Rất hiển nhiên, cái gọi là Đông cung đạo văn, chẳng qua là Bát điện hạ giấu tài.
Nhất là Dương Trình cùng Hà Hân Hiền, hôm đó đã tận mắt nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận đã làm gì.
Nực cười, Hạ Tung còn tưởng mọi chuyện là thật.
“Mắt thấy cũng chưa chắc là thật, ta ngạc nhiên khi Lục điện hạ mời Bát điện hạ tới Phong Nhã hội thơ.” Hạ Tung được đà lấn tới.
Trong miệng hắn nói tới『ngạc nhiên』, ngụ ý là chỉ Triệu Hoằng Nhuận không có tư cách tham dự Phong Nhã hội thơ.
“Vậy ngươi muốn sao?” Triệu Hoằng Nhuận nén cười hỏi.
Hạ Tung nghe vậy, nói: “tại hạ cả gan muốn thử tài Bát điện hạ!”
Lục công tử cùng Dương Trình, Hà Hân Hiền vốn định ngăn cản, nhưng nghe Hạ Tung nói như vậy, bọn hắn liền dừng lại. Bởi vì bọn hắn cũng hết sức tò mò, Bát công tử tài năng đến đâu.
Dù Hạ Tung có cao ngạo nhưng là người có tài học, để hắn thử cũng không ảnh hưởng gì.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Triệu Hoằng Nhuận lại lắc đầu, nói: “không hay.”
Lời vừa nói ra, mọi người liền cảm thấy: Bát điện hạ nhát gan vậy sao?
Mọi người còn chưa kịp định thần lại, Triệu Hoằng Nhuận tiếp tục nói: “các ngươi hỏi tới hỏi lui, không phải ngâm thơ chính là đối đáp, không có gì mới lạ, như vậy đi, ta hỏi ngươi mấy câu, nếu ngươi có thể trả lời, thì coi như ta thua, như thế nào?”
『Thì ra Bát điện hạ đang muốn đảo khách thành chủ...』
Mọi người hiểu ra, đối với chuyện này vô cùng hứng thú.
Hạ Tung đầy tự tin, lạnh lùng nói: “Bát điện hạ hỏi cũng được, nếu như tại hạ trả lời sai một câu, thì liền lăn khỏi Phong Nhã các, từ nay về sau, Hạ Tung ta sẽ không tới Phong Nhã hội thơ!”
Nghe lời này, Triệu Hoằng Nhuận lộ ra nụ cười trên mặt.
“Đừng nhiều lời!”