Phong Nhã hội thơ của Lục công tử, trong những năm gần đây đã dần dần trở thành một xu hướng, phàm là người đọc sách Đại Lương, đều hi vọng mình có một tấm “Phong Nhã” thiếp.
Nhưng trên thực tế, dù ngươi có tài cũng chưa chắc được mời.
Không phải vì Lục công tử coi thường thân phận, mà là do quy định trong cung. Lục công tử chưa xuất các, mà Phong Nhã các lại nằm trong hoàng cung, điều này khiến một vài sĩ tử không rõ thân phận không được vào.
Vậy nên người được mời đa phần là sĩ tử bản địa, hoặc là sĩ tử từ các quận khác đã có danh tiếng.
Bởi vì quy định trên nên khách quen của hội thơ, về cơ bản chính là con cháu quan lại hoặc quyền quý, những người này xuất thân không tầm thường, đương nhiên sẽ không bị nghi ngờ.
Đi theo sau Triệu Hoằng Chiêu, Triệu Hoằng Nhuận cùng Ngọc Lung công chúa bước vào tiền sảnh Phong Nhã các.
Vì Triệu Hoằng Nhuận đã đến đây vài lần nên cũng không còn xa lạ gì với nơi này, còn Ngọc Lung công chúa mới đến lần đầu, nên vô cùng bất ngờ với các bức tranh treo đầy bốn bức tường với đủ thể loại, từ sông núi, phong cảnh cho đến con .
Nàng không thể tin một người có thể vẽ nhiều phong cách hội họa, dùng nhiều thư pháp khác nhau đến như vậy.
Vào tháng trước, Ngọc Lung công Chúa cũng vẽ rất nhiều tranh, treo trong phòng ngủ, nhưng so với những bức họa trước mặt, nàng lập tức muốn xông về Ngọc Quỳnh các, xé nát những bức tranh mà nàng tự hào.
“Lục Vương huynh là kỳ tài trời sinh!”
Nhìn thấy Ngọc Lung công chúa ngừng bước, vẻ mặt chăm chú, Triệu Hoằng Nhuận sao không đoán được ý nghĩ của nàng, nhỏ giọng an ủi.
Không riêng gì Ngọc Lung công chúa, mà Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy khả năng hội họa của Lục công tử hơn xa hắn.
Ngay lúc này, ở trong tiền sảnh, đã có hơn chục người trạc tuổi Hoằng Chiêu, Hoằng Nhuận ngồi trên ghế, dùng đũa gõ nhẹ vào bát chén, lớn tiếng ngâm nga.
Đám người này gõ có tiết tấu, cũng không phải đánh bừa, vừa nhìn là biết, toàn người tinh thông âm luật.
“Chư vị, chư vị.” Lục công tử Hoằng chiêu vỗ tay một cái, giới thiệu nói: “hôm nay có một vị khách quý...”
Đám sĩ tử đang ngồi tò mò ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Hoằng Chiêu đẩy Triệu Hoằng Nhuận lên phía trước, giới thiệu: “đó chính là Bát đệ của ta, Hoằng Nhuận!”
“Ồ ồ--”
Trong điện vang lên tiếng cảm thán, bắt nguồn từ mấy sĩ tử trẻ tuổi, mà những sĩ tử còn lại thì khó hiểu nhìn sang, không biết vì sao đồng bạn lộ vẻ thán phục.
“Hóa ra là『Đông cung học sĩ không xứng làm sư』Bát điện hạ!”
Có một sĩ tử nhỏ tuổi đứng dậy, chắp tay với Triệu Hoằng Nhuận nói: “ngày đó ở Văn Đức điện, điện hạ thực sự làm chúng ta mở rộng tầm mắt!”
『Vị này là?』
Thấy đối phương rõ ràng lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng chủ động hành lễ, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, quay đầu, dùng ánh mắt hỏi Lục vương huynh.
Lục công tử Hoằng Chiêu thấp giọng giải thích: “vị này cháu ruột của Trung Thư Lệnh Hà đại nhân, Hà Hân Hiền.”
『Trung Thư Lệnh Hà lão?... Hà Tương Tự đích tôn? A? Hà Hân Hiền... Đó không phải là tân khoa thám hoa sao?』
Triệu Hoằng Nhuận giật mình, chắp tay hoàn lễ: “đâu có đâu có... Khó so với Hà công tử, tân khoa thám hoa.”
Đây vốn là lời chúc mừng từ tận đáy lòng Triệu Hoằng Nhuận, nhưng lại làm Hà Hân Hiền trở nên khó xử.
Thấy vậy, Lục công tử ở bên giảng hòa: “Hân Hiền, đừng hiểu lầm... Hoằng Nhuận cũng không có ý giễu cợt ngươi, hắn cũng không biết chuyện thi hội năm ngoái.”
“Giễu cợt?” Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khó hiểu.
Thế là, Lục công tử giải thích một phen.
Vốn dĩ, Hà Hân Hiền không cần tham gia khoa cử sớm như vậy, chỉ là năm ngoái, có mấy công tử nhà quyền quý muốn tham gia Phong Nhã hội thơ, nhưng bị từ chối ngoài cửa, trong lòng phẫn hận, truyền ra lời đồn, nói: Phong Nhã hội thơ chỉ là Lục công tử cùng mấy người kẻ tung người hứng, không có bản lĩnh gì.
Bởi vậy, với tư cách là một trong những người tham gia Phong Nhã hội thơ sớm nhất, Hà Hân Hiền chủ động tham gia kỳ thi hương năm ngoái, hi vọng có thể đỗ trạng nguyên trong kỳ thi hội năm nay, dương danh Phong Nhã hội thơ hội, bác bỏ tin đồn của nhưng kẻ kia.
Thật không ngờ, năm nay thi hội có hai vị kỳ tài, một là Khấu Chính, một là Lạc Tần, cứ thế đẩy Hà Hân Hiền xuống vị trí thứ ba, vì vậy không lạ gì khi Hà Hân Hiền cảm thấy khó xử.
『Thì ra mọi chuyện là như vậy.』
Triệu Hoằng Nhuận chợt hiểu ra, lắc đầu an ủi: “ta từng giám sát khoa cử, Hà công tử có thể vượt qua hơn 2600 sĩ tử đoạt được vị trí thứ ba, đã đủ chứng minh Hà công tử học rộng hiểu nhiều, cũng đủ chứng minh Phong Nhã hội thơ, Hà công tử đâu cần cố chấp như vậy?”
“Ta cũng đã khuyên hắn.” Lục công tử tiếp lời: “ đoạt được thám hoa, đã là thành tích đáng tự hào, Hân Hiền đừng lo lắng nữa.”
Nói rồi, Triệu Hoằng Chiêu bảo Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, hắn cũng định sắp xếp chỗ ngồi cho Ngọc Lung công chúa, không nghĩ tới nàng lại ngồi sau Triệu Hoằng Nhuận, thấy vậy Triệu Hoằng Chiêu cũng không nhiều chuyện.
Nói thật, hắn đang không biết giới thiệu Ngọc Lung công chúa như thế nào, chẳng bằng cứ để như vậy.
“Hà công tử đã nhận chức chưa”
Sau khi ngồi xuống, Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi Hà Hân Hiền.
“Tạm thời trong Hàn Lâm Viện nhận chức Thư Lệnh Sử.” Hà Hân Hiền hơi chút xấu hổ trả lời.
“Thư Lệnh Sử?” Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “đường đường là thám hoa, lại nhận chức Thư Lệnh Sử?”
Chức vụ Thư Lệnh Sử, nói thẳng ra là tiểu lại chuyên sao chép công văn, sách, ... Gần như không quyền gì. Theo lý thuyết, Hà Hân Hiền là thám hoa, tối thiểu nhất cũng là Lệnh Sử cho Lang quan, nếu có quan hệ, thì ngồi luôn chức vị Lang quan cũng không phải là không được.
“tổ phụ cùng phụ thân hy vọng ta làm Thư Lệnh Sử 2 năm.” Hà Hân Hiền uyển chuyển giải thích.
Triệu Hoằng Nhuận bừng tỉnh, đang muốn nói chuyện, lại thấy Lục vương huynh Triệu Hoằng Chiêu giải thích: “kỳ thực Hân Hiền không phục, hắn có ý định làm Thư Lệnh Sử, chờ kỳ thi hội ba năm sau.”
Bị Lục Công tử nói trúng tim đen, Hà Hân Hiền ngượng ngùng cười khan.
Tại Ngụy quốc, các quan lại được phép tham gia thi hội lần nữa, nhưng người làm như vậy đa phần là người trẻ tuổi kiêu ngạo, dù sao, thời gian 3 năm đã đủ làm rất nhiều chuyện, lấy Hà Hân Hiền mà nói, nếu như hắn có lòng, đã có thể trèo lên vị trí Lang quan, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện? Dù là có đỗ trạng nguyên, nhiều nhất cũng chỉ làm Lang quan, có gì khác nhau sao?
Nói thẳng ra, đó là vì lòng tự trọng, muốn đoạt vị trí đứng đầu.
Vừa nghĩ tới trạng nguyên, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi liền nghĩ đến Trạng nguyên Khấu Chính.
“Sĩ tử Khấu Chính kia... Hắn cũng ở Hàn Lâm Viện sao?”
Hà Hân Hiền lắc đầu, nói: “Khấu Chính tân khoa Trạng Nguyên, lúc đầu chính là Lang quan, nhưng hắn có xu hướng chuyển ra ngoài, theo ta được biết, hắn hy vọng triều đình bổ nhiệm hắn làm Huyện Lệnh tại một huyện nào đó... Bởi vậy có thể thấy, Khấu Chính là một người có hoài bão.”
Triệu Hoằng Nhuận im lặng, theo hắn biết, phần lớn sĩ tử đều vắt óc tìm cách làm quan tại kinh thành, làm gì có ai muốn làm Huyện Lệnh tại một nơi nào đó? Dù sao làm quan tại Đại Luong có cơ hội thăng tiến cao hơn nhiều, một khi gặp phải quý nhân nâng đỡ vậy thì lập tức lên như diều gặp gió, mà trạng nguyên lại chủ động yêu cầu làm Huyện Lệnh, chính như Hà Hân Hiền đã nói, đích thực là một người đầy hoài bão.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ đến một chuyện, thấp giọng hỏi: “vương huynh, sao bảng nhãn lại đầu nhập Đông cung?”
Lục công tử còn chưa kịp mở miệng, Hà Hân Hiền đã nói: “Lạc Tần? Chuyện này ta có nghe nói... Vốn dĩ Đông cung định chiêu mộ Khấu Chính, đáng tiếc Khấu Chính hy vọng làm Huyện Lệnh, thế là Đông cung quay sang mời chào Lạc Tần, vì vậy Lạc Tần từ chức Lang quan, chuyển sang làm Đông cung phụ tá... Ta cùng với người này đã tiếp xúc qua, là một người học rộng tài cao.” Nói đến đây, hắn bỗng nhiên thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn mình không chớp mắt, vẻ mặt thắc mắc.
“Ta nói Hà công tử, ngươi không phải là bởi vì... Hai vị này đều bỏ chức Lang quan, nên ngươi cũng bỏ?” Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc.
Hà Hân Hiền đỏ mặt, xem ra là bị Triệu Hoằng Nhuận nói trúng.
Nhưng cũng không khó hiểu, trạng nguyên, bảng nhãn đều từ chối làm Lang quan, một người đi làm Huyện Lệnh, một người làm phụ tá Thái tử, đã như vậy, thám hoa Hà Hân Hiền đâu có muốn nhận đồ bỏ đi? Dứt khoát làm Thư Lệnh Sử, đợi 3 năm nữa, đi đoạt trạng nguyên.
Sau khi trò chuyện, Triệu Hoằng Nhuận cùng Hà Hân Hiền cũng dần dần quen thuộc.
Nhưng mà Triệu Hoằng Nhuận chỉ trò chuyện cùng Hà Hân Hiền, mà bỏ qua những sĩ tử còn lại.
Một sĩ tử có chút bất mãn mở miệng: “Bát điện hạ coi thường chúng ta sao?”
『...』
Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn đối phương.