“Hôm nay... Vị kia không tới sao?”
Đợi đến mùng bảy tháng bảy, khi đám sĩ tử chỉ thấy một mình Triệu Hoằng Nhuận tiến đến, mà sau lưng không có Ngọc Lung công chúa, cả đám đều có chút thất vọng.
Mà đang ngồi bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận lalf Hà Hân Hiền thì càng nhịn không được, mở miệng hỏi thăm.
Triệu Hoằng Nhuận đưa ra lời giải thích, đại khái chính là Ngọc Lung công chúa lần trước tham gia bị người khác biết được, bởi vậy không tiện đến nữa.
“Nói cách khác, sau này rất khó gặp lại?” Hà Hân Hiền tiếc nuối hổi.
“Chắc vậy.” Triệu Hoằng Nhuận cũng khẽ thở dài. Bỗng nhiên, hắn có phát hiện, ngẩng đầu nhìn Hà Hân Hiền, trêu chọc: “ thế nào, Hân Hiền huynh có vẻ đang thất vọng?”
“Không có...” Hà Hân Hiền kinh hãi đứng lên, xua tay lia lịa: “ta chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Triệu Hoằng Nhuận nhếch mép hỏi.
Hà Hân Hiền xấu hổ cười, cúi đầu không nói nữa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết có phải do vắng Ngọc Lung hay không mà bầu không khí trong các hơi nặng nề.
Việc này cũng dễ hiểu, Triệu Hoằng Nhuận ngẫm lại chốc lát liền biết, giống như lúc hắn uống rượu với Tô nương vui hơn lúc hắn uống rượu cùng tông vệ?
Đạo lý giống nhau.
Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ, là lúc hắn chuẩn bị ra về, thì Hà Hân Hiền cũng vội vã đuổi theo.
“Bát điện hạ.” Hà Hân Hiền mặt đỏ tới mang tai mời Triệu Hoằng Nhuận sang một bên, nhỏ giọng nói: “điện hạ có thể giúp ta một chuyện hay không?”
Ngẩng lên nhìn vẻ mặt bối rối của Hà Hân Hiền, sau đó Triệu Hoằng Nhuận lại cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay hắn, hỏi: “chuyện gì? Nói nghe thử xem.”
Hà Hân Hiền dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, nhăn nhăn nhó nhó một hồi lâu, mới đưa tờ giấy cho Triệu Hoằng Nhuận, ngượng ngùng nói: “điện hạ có thể hay không giúp ta đưa phong thư này cho... Cho...”
Thấy hắn lắp ba lắp bắp một hồi, Triệu Hoằng Nhuận mất kiên nhẫn, tiếp lời: “cho hoàng tỷ?”
“Đúng đúng.” Hà Hân Hiền theo bản năng gật đầu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hắn lại vội vàng giải thích: “điện hạ đừng hiểu lầm, ta thấy hôm nay công chúa không thể tham gia, bởi vậy liền viết hết thơ từ lên giấy, hy vọng làm công chúa vui lên.” Nói xong, hắn liền mở tờ giấy ra giơ trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn mấy tờ giấy hai lần, xác định đúng như Hà Hân Hiền đã nói.
『Chẳng trách hắn cứ cắm đầu vào viết, hóa ra là vì chuyện này...』
Triệu Hoằng Nhuận khẽ lắc đầu, hỏi: “Hân Hiền huynh... Thích hoàng tỷ ?”
Hà Hân Hiền hoảng hốt, đang định giải thích, nhưng đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nói: “Hân Hiền huynh, nghĩ kỹ hẵng trả lời.”
Hà Hân Hiền ngẩn người.
Rồi cắn răng, trả lời: “ta... Không dám hi vọng xa vời...”
『Không dám hi vọng xa vời.... Đúng là có ý sao?』
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười.
Nhưng trong lòng cảm thấy phức tạp.
Dù sao hắn từng có tình cảm đặc biệt với Ngọc Lung công chúa, nhưng do thân phận cả hai nên tình cảm dần chuyển thành một loại tình cảm khác, mặc dù vậy, Ngọc Lung công chúa vẫn có vị trí nhất định trong lòng Triệu Hoằng Nhuận.
『Hà Hân Hiền... Cháu của Trung Thư lệnh Hà Tương Tự, con Lễ Bộ Thị Lang Hà Dục ...』
Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ suy tư.
Nếu là Hạ Tung, hắn đã từ chối, nhưng người này lại là Hà Hân Hiền, nên hắn phải suy nghĩ.
Không thể không nói, gia tộc Hà Hân Hiền chính là Đại Lương danh môn, tổ tiên bốn đời đều là trọng thần, đến đời Hà Tương Tự lại làm đến Trung Thư Lệnh.
Bởi vậy, Hà gia có đủ tư cách liên hôn với công chúa.
Mà bản thân Hà Hân Hiền cũng là người tài, tuổi còn trẻ đã là thám hoa, đáng quý hơn chính là ý chí cứng rắn, dám chờ đến ba năm sau rồi thi lại.
Hơn nữa, Hà Hân Hiền làm người lễ phép, khiêm tốn, bất luận đạo đức hay tài hoa đều là lựa chọn tốt.
Ít nhất Triệu Hoằng Nhuận nhìn hắn vừa mắt.
Cân nhắc tầm nửa nén nhang, Triệu Hoằng Nhuận mới nói: “đưa ta, ta sẽ đưa cho hoàng tỷ.”
Hà Hân Hiền nghe xong mừng rỡ, vội vàng chắp tay: “đa tạ điện hạ .”
Sau khi cầm mấy tờ giấy, cất vào trong áo, Triệu Hoằng Nhuận cất bước về phía Ngọc Quỳnh các.
Kể từ lúc Triệu Hoằng Nhuận kể mọi chuyện cho Ngọc Lung công chúa, Ngọc Lung bị dọa đến mức không dám bước chân ra khỏi cửa, cả ngày chỉ chờ Triệu Hoằng Nhuận đến trò chuyện với mình.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận kể chuyện đã là niềm vui duy nhất của Ngọc Lung công chúa.
Mà hôm nay, lúc Triệu Hoằng Nhuận còn chưa ngồi xuống, Ngọc Lung công chúa đã nóng lòng hỏi thăm đủ thứ chuyện về hội thơ.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền đưa tập giấy mà Hà Hân Hiền đã viết cho Ngọc Lung công chúa: “hoàng tỷ tự xem đi.”
“Hả?” Ngọc Lung công chúa ngẩn người, tò mò đọc.
Đến cuối, nhìn thấy tên người viết, kinh ngạc hỏi: “Hà Hân Hiền... Chẳng lẽ là người lần trước ngồi cạnh Hoằng Nhuận?”
“Đúng.”
“Hắn có lòng...” Ngọc Lung công chúa lẩm bẩm, có chút cảm động: “Hoằng Nhuận, ngươi nói ta có nên viết một bức thư cảm tạ hắn không?”
“Hoàng tỷ tự quyết định đi.” Triệu Hoằng Nhuận uống trà, thuận miệng nói.
Ngọc Lung công chúa do dự thật lâu, cuối cùng quyết định: “Vậy... Vậy ta viết một bức thư trả lời, Hoằng Nhuận đưa cho hắn dùm ta?”
『Xem ra hoàng tỷ có ấn tượng tốt về Hà Hân Hiền...』
Triệu Hoằng Nhuận thở dài một hơi, gật đầu: “chỉ cần tỷ mở miệng, ta sẽ giúp.”
“Vậy ngươi đợi ta một lát.”
Ngọc Lung công chúa sai Thúy nhi cầm bút tới, đặt giấy trên bàn bắt đầu viết.
Triệu Hoằng Nhuận kiềm chế bản thân không nhìn lén, bởi vì hắn sợ sẽ nhớ toàn bộ nội dung bức thư. Hơn nữa, việc nhìn lén không tốt lắm, thế là Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát đứng dậy, đi dạo vài vòng.
Lúc lâu sau, Ngọc Lung công chúa đưa bức thư cho Triệu Hoằng Nhuận, nói: “Hoằng Nhuận, viết thế này ổn không?”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, cũng không đánh giá gì, trực tiếp gấp bức thư lại. Có một số việc, hắn đã sớm tính toán trong lòng.
Cùng ngày, Triệu Hoằng Nhuận đã bảo Cao Quát xuất cung đưa thư đến Hà phủ.
Đúng như dự đoán, Hà Hân Hiền đã viết một bức thư khác, đưa Cao Quát gửi cho Ngọc Lung công chúa.
Cao quát không dám tự tiện quyết định, thế là đưa cho Triệu Hoằng Nhuận.
“Đưa đi.” Triệu Hoằng Nhuận phất tay đuổi Cao Quát, hắn đã nhìn ra Hà Hân Hiền ái mộ Ngọc Lung ôm công chúa, nên không ngạc nhiên khi thấy có một bức thư gửi tới.
Nhiều ngày trôi qua, Triệu Hoằng Nhuận nghiễm nhiên thành người đưa thư giữa Ngọc Lung công chúa cùng Hà Hân Hiền. Đối với việc này, hắn cũng không để ý, chỉ cần Ngọc Lung vui vẻ thì hắn cảm thấy đáng giá.
Khi cả hai trao đổi thư từ thường xuyên hơn, Triệu Hoằng Nhuận đã nhận ra, Ngọc Lung công chúa rõ ràng đã có cảm tình với Hà Hân Hiền.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng nhìn Ngọc Lung công chúa mỗi ngày chờ thư, hắn vẫn cảm thấy khó chịu.
Mỗi lúc như vậy, hắn liền xuất cung đi gặp Tô cô nương, uống chút rượu, nói chuyện phiếm.
Trong khoảng thời gian này, Đồng Hiến thật sự đã che giấu cho Triệu Hoằng Nhuận.
Thẳng đến một ngày Ngụy Vương hỏi.
“Nghe Trầm thục phi nói, gần đây Hoằng Nhuận thường rời Ngưng Hương cung rất vội, hỏi hắn hắn cũng không nói, Đồng Hiến, Hoằng Nhuận gần nhất đang làm gì?”
Đồng Hiến cung kính khom người: “bẩm bệ hạ, Bát điện hạ gần nhất xuất cung chỉ để gặp Tô cô nương, cũng không việc khác.”
“Hừ! Nghịch tử kia rất hiểu nữ nhân.” Ngụy Vương hừ lạnh, thản nhiên hỏi: “lúc khác thì sao? Chắc sẽ không cả ngày đều ở Nhất Phương Thủy tạ?”
“Lúc khác... Cũng không làm gì.”
“Không làm gì? Ngươi nói nghịch tử kia trở nên an phận?” Ngụy Vương quay đầu nhìn Đồng Hiến, thấy hắn không dám nhìn mình, lập tức sinh nghi: “Đồng Hiến, ngươi có chuyện giấu trẫm?”
Đồng Hiến nghe vậy hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: “lão nô không dám!”
“...” Ngụy Vương nhìn Đồng Hiến một lúc, bỗng nhiên gọi một tên thái giám khác, hỏi: “gần nhất Bát công tử đã làm những gì?”
Tên thái giám kia bẩm báo: “hồi bẩm bệ hạ, như Đồng Giám Chính đã nói, Bát điện hạ gần đây tương đối an phận, ngoại trừ tham gia Phong Nhã hội, chính là đi Ngọc Quỳnh các.”
“...” Đồng Hiến quỳ trên mặt đất, đầu toàn mồ hôi.
“Nghịch tử kia không có gây họa? Ha ha, đứng lên đi, Đồng Hiến, là trẫm đa nghi.” Ngụy Vương vui vẻ cười vài tiếng.
Đồng Hiến quỳ trên đất bất động, bởi vì hắn hiểu, Ngụy Vương sẽ có phản ứng.
Quả nhiên, khi Ngụy Vương cầm bút lên định phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên nhướng mày: “Ngọc Quỳnh các? Là ai đang ở?”
“Bẩm bệ hạ, là Ngọc Lung công chúa.” Tên thái giám kia hoang mang nhìn Đồng Hiến, nhẹ giọng đáp.
“Ngọc Lung?”
Ngụy Vương lẩm bẩm, vẻ mặt dần trở nên giận dữ.
“Phanh --!”
Ngụy Vương vỗ mạnh long án, dọa Đồng Hiến toàn thân run rẩy.
“Đồng Hiến, ngươi to gan!”