『Sao lại thế này? 』
Tên thái giám kia bị sự tức giận của Ngụy Vương làm cho hoảng sợ, quỳ rạp trên đất.
Hắn không hiểu, rõ ràng Bát công tử không có gây họa gì, tại sao Ngụy Vương lại đột nhiên tức giận?
Lúc này, Ngụy Vương hung ác nhìn Đồng Hiến, thở hổn hển, sau đó cố nén giận, nói với thái giám bên cạnh: “tất cả lui ra.”
Hai tên thái giám đang quỳ bên cạnh, giống như được đại xá, bò dậy khỏi Thủy Cùng điện.
Bọn hắn chưa bao giờ thấy Ngụy Vương nổi giận như vậy, ngay cả khi Bát công tử phá hủy cả ngự hoa viên, thì Ngụy Vương cũng không tức giận như vậy.
Chờ hai tên thái giám rời khỏi, Ngụy Vương hít một hơi thật sâu, sau đó quát lớn: “Đồng Hiến, lá gan ngươi càng lúc càng lớn!”
Đồng Hiến toàn thân run lên, liên tục dập đầu: “lão nô có tội, lão nô có tội.”
Nhìn trán Đồng Hiến rướm máu, Ngụy Vương lộ vẻ lo lắng, thở dài nói: “thôi, đứng lên đi.”
Lúc này Đồng Hiến mới ngừng dập đầu, bất an đứng tại chỗ.
“Vì sao muốn giấu trẫm?... Trẫm để ngươi giám sát cung cấm, không phải để ngươi qua mặt trẫm!”
Đồng Hiến lại khuỵu xuống đất, thấp giọng nói: “lão nô... Lão nô chỉ không muốn bệ hạ nghe thấy... Nghe thấy『vị kia』...”
“Ngươi muốn nói tiện nhân kia?”
Ánh mắt Ngụy Vương lạnh lùng, mang dáng vẻ của một bạo quân, trong ánh mắt toàn là sát khí.
“...” Đồng Hiến cúi đầu, làm như không nghe thấy.
Ngụy Vương nhắm mắt lại, hít mấy hơi, đến khi hắn mở mắt ra, ánh mắt đã bình tĩnh rất nhiều.
“Đứng lên đi... Nói cho trẫm biết, nghịch tử kia có quan hệ với Ngọc Lung khi nào?”
Đồng Hiến bất an đứng dậy, không dám giấu diếm: “theo suy đoán của lão nô, hẳn là tết Đoan Ngọ... Lúc đó, Ngọc Lung công chúa một thân một mình ngồi cạnh hồ nhỏ phía tây Văn Đức điện, đúng lúc đó thì Bát công tử đi ngang qua, thế là...”
“Thế là nghịch tử kia lên bắt chuyện?” Ngụy Vương cười lạnh.
“Đúng...” Đồng Hiến cúi thấp đầu: “sau đó, Bát công tử liền dẫn Ngọc Lung công chúa cải trang, rời cung.”
“Ba ngày Đoan Ngọ đều như thế?”
“Đúng...”
Ngụy Vương ngẫm nghĩ phút chốc, mỉm cười: “Tình tỷ đệ thật tốt!... Thấy Ngọc Lung cô đơn, nên dẫn ra khỏi cung? Làm càn! Thật sự quá làm càn!”
Đồng Hiến cúi đầu không nói một lời, từ cách nói của Ngụy Vương, hắn liền biết Ngụy Vương sẽ không trách phạt Bát công tử, vấn đề là Ngọc Lung công chúa.
Nhưng lời của Ngụy Vương lại làm Đồng Hiến kinh hãi.
“Hoằng Nhuận chính là nhi tử ưu tú, trẫm có kỳ vọng cao rất cao vào hắn... Không muốn hắn có quan hệ gì với Ngọc Lung.”
Nói xong, Ngụy Vương trầm ngâm một chút, tiếp tục hỏi: “Ngọc Lung... Năm nay 15?”
“Đúng... Năm sau liền có thể xuất các.”
“Năm sau ...” Ngụy Vương nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Đồng Hiến, viết quốc thư, trẫm có ý muốn cùng Nam Sở giảng hòa.”
“Nam sở?” Đồng Hiến sửng sốt.
Nam Sở, tức là Sở quốc nằm ở phía nam Ngụy quốc, lãnh thổ rộng hơn Đại Ngụy gấp bốn lần, nhân khẩu đông đảo, quốc lực cường thịnh, đã chiến tranh với Ngụy quốc hơn trăm năm.
Đừng thấy kinh đô Đại Lương thái bình yên tĩnh, nhưng trên thực tế, hai nước Ngụy Sở chém giết không ngừng.
Mặc dù quốc lực Ngụy quốc không coi là yếu nhưng lãnh thổ có hạn, khiến cho Ngụy quốc khi đối mặt Sở quốc luôn luôn thua nhiều thắng ít.
Tuy nhiên, Sở quốc còn có một kẻ địch, Tề quốc, bởi vậy, Sở quốc dùng binh hai đường, nên Ngụy quốc vẫn chống trả được.
Không thể phủ nhận, nếu Ngụy Sở kết minh, đây cũng là một việc tốt, dù sao Ngụy quốc tình thế không tốt, phía bắc còn có Hàn quốc nhìn chằm chằm. Nếu như Ngụy Sở kết minh, Sở quốc lui binh, như vậy Ngụy quốc cũng có thể tăng thêm binh lực cho phía bắc.
Nhưng vấn đề là, Bát công tử có thể trơ mắt nhìn Ngọc Lung công chúa làm vật hi sinh sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Hiến đành khuyên: “bệ hạ nghĩ lại... Theo lão nô biết, Ngọc Lung công chúa đã có thư từ qua lại với cháu của Hà đại nhân, có lẽ đã có tình cảm. Không bằng bệ hạ thuận nước đẩy thuyền, để Ngọc Lung công chúa gả cho Hà Hân Hiền, sau khi xuất giá, Ngọc Lung công chúa sẽ không còn quan hệ gì với Bát điện hạ....”
“Ngươi đang dạy trẫm làm việc sao?” Ngụy Vương lạnh lùng chất vấn.
Đồng Hiến giật mình, vội vàng nhận lỗi: “lão nô không dám... Theo lão nô được biết, Bát điện hạ có tình cảm rất tốt với Ngọc Lung công chúa, nếu bệ hạ ép Ngọc Lung công chúa gả cho Sở quốc, e rằng Bát điện hạ....”
“Hừ!” Ngụy Vương hừ một tiếng, nhắm mắt dựa vào ngai vàng, một lúc lâu sau, hắn bình tĩnh nói: “nếu không phải là Ngọc Lung, thì gả vào Hà phủ cũng được, nhưng là Ngọc Lung... Trẫm không muốn Hoằng Nhuận dính dáng đến nàng!” Nói xong, hắn liếc nhìn Đồng Hiến, ra lệnh: “viết quốc thư!”
Thấy thánh ý đã quyết, Đồng Hiến không dám nói thêm gì, chỉ có thể khom người lĩnh mệnh: “Vâng, bệ hạ.”
“Đợi đã!... Chuyện này phải giữ bí mật, trước khi Sở sứ tới, không cho phép tiết lộ, đặc biết với Hoằng Nhuận.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Một ngày sau, một bức thư được bí mật gửi đến Sở quốc.
Đến cuối tháng 8, Sở quốc cũng phái người đưa một phong thư.
Đúng như suy nghĩ Ngụy Vương, Sở Vương chấp nhận hòa thân, đồng thời đã cử một đội sứ thần từ từ hướng về Đại Lương.
Ngày 23 tháng 8, Sở sứ tiến vào biên cảnh nước Ngụy, từ『Phần Hình Tắc』tiến về Đại Lương. Tất cả mọi việc đều tiến hành trong bí mật, Ngụy Vương đã cấm những người biết chuyện quốc thư đều không được nói gì.
Nhưng vẫn có người đem tin tức này viết thành thư, đặc biệt đưa đến Văn Chiêu các.
Đúng ngày 19 tháng 8, lúc Triệu Hoằng Nhuận mơ mơ màng màng rời giường mặc quần áo, Trầm Úc đi vào, tay cầm một hộp gỗ.
“Điện hạ, có người đưa thư.”
“Ai?” Triệu Hoằng Nhuận lười biếng ngáp một cái.
“Người viết không đề tên, chỉ nói, bức thư này phải do chính điện hạ mở ra.”
“Đưa đây.” Triệu Hoằng Nhuận vẫy vẫy tay.
Trầm Úc đi tới trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, mở hộp gỗ ra.
Triệu Hoằng Nhuận lấy lá thư, mở ra nhìn hai lần, vừa nhìn hắn liền biến sắc, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
“Người đưa thư đâu?” Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng hỏi.
“Người đã rời đi từ sớm.” Trầm Úc trả lời.
“Chưa từng nói ai là người gửi?”
“Chưa từng.”
“...” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày: “ai đưa thư?”
“Là một cấm vệ.” Trầm Úc nhớ lại: “nhưng hắn luôn cúi đầu... Điện hạ, trong thư viết chuyện quan trọng sao?”
“Có quan trọng sao?” Triệu Hoằng Nhuận giọng điệu bất mãn: “trong thư có viết, phụ vương chuẩn bị gả Ngọc Lung hoàng tỷ cho Sở quốc, ngươi nói quan trọng hay không?”
“... Hòa thân?” Trầm Úc nghe vậy sững sờ, khó hiểu: “sao lại là Ngọc Lung công chúa? Ngọc Lung công chúa còn chưa đến tuổi cập kê.”
Trầm Úc khó hiểu là bình thường. Theo lý mà nói, trong cung không ít công chúa đã đến tuổi cưới xin, muốn cùng Sở quốc hòa thân sao có thể đến lượt Ngọc Lung.
“Liệu có phải có người cố ý tung tin?” Trầm Úc cau này suy nghĩ.
“Truyền tin này đi, đối với người đưa tin có ích lợi gì?” Triệu Hoằng Nhuận hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày: “rốt cuộc là chuyện gì? Ta đi hỏi phụ vương.”
Nói rồi, Triệu Hoằng Nhuận định đi tới Thủy Cùng điện, nhưng đi được vài bước, bỗng nhiên hắn dừng lại, vẻ mặt trầm ngâm.
Bởi vì hắn nhớ tới cuộc gặp với Đồng Hiến.
『Chẳng lẽ...』
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ, sau đó ra lệnh: “Trầm Úc, ngươi lập tức đi tìm hiểu, xem xem có những ai đã biết được chuyện này.”
Trầm Úc gật gật đầu, lập tức đi tìm hiểu.
Khoảng hai tiếng sau, Trầm Úc đưa tin về: bất luận trong triều hay trong cung, đều không có ai biết.
Nghe tin này, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy không ổn, hắn không tin có người truyền tin giả cho mình.
Ngược lại, hắn nghiêng về một cách nghĩ khác.
Đó là, phụ vương bất mãn việc hắn thân với Ngọc Lung, cùng đủ loại
Mà trước đó không có tin tức gì, có lẽ là vì phụ vương sợ hắn sẽ phản đối chuyện này, nên cố ý phong tỏa tin tức, chờ đợi Sở sứ đến thành Đại Lương, thì mới nói ra.
Đến lúc đó, cho dù Triệu Hoằng Nhuận có nhảy ra phản đối thì mọi sự đã được an bài.
『Nếu đã như thế... Lúc này tuyệt đối không nên hỏi phụ vương.』
Triệu Hoằng Nhuận có linh cảm, nếu như chuyện này là thật, thì việc hắn đi hỏi phụ vương chắc chắn sẽ không thành, trái lại còn bị phụ vương giam lỏng cho đến khi xong chuyện.
“Nhất định phải nghĩ biện pháp thăm dò...”
Ngẫm nghĩ một hồi, Triệu Hoằng Nhuận đã có ý tưởng.