Không chút chần chừ, Triệu Hoằng Nhuận lập tức dẫn theo tông vệ xuất cung, đi thẳng đến Hàn Lâm Viện.
Có lẽ giờ này, Hà Hân Hiền đang chép sách trong Hàn Lâm Viện.
Quả nhiên, khi Triệu Hoằng Nhuận đến Hàn Lâm Viện đã thấy Hà Hân Hiền. Ai mà nghĩ tới, đường đường là Hà thiếu gia, tân khoa thám hoa, lại cam tâm làm Thư Lệnh Sử.
“Hà Thư Lệnh Sử, có người tìm.”
Một tiếng thông báo vang lên, tất cả người họ Hà đều, nhìn về phía cửa.
Đếm sơ đã có bốn năm người.
Thấy vậy, người thông báo lại nói: “là tân khoa Hà thám hoa.”
『Tìm ta?』
Hà Hân Hiền lẩm bẩm, buông bút trong tay, đứng dậy đi về phía cửa, ra khỏi cửa hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận cùng tông vệ đứng bên ngoài.
『Bát điện hạ?』
Hà Hân Hiền cảm thấy không hiểu, dù Triệu Hoằng Nhuận có thay hắn gửi thư cho Ngọc Lung công chúa, cũng không cần đến tận Hàn Lâm Viện.
“Không biết Bát điện hạ tìm hạ quan có chuyện gì?” Bởi vì đang ở Hàn Lâm Viện nên Hà Hân Hiền tự xưng là hạ quan.
Triệu Hoằng Nhuận không nói ngay, mà kéo Hà Hân Hiền đến một góc, lấy phong thư trong ngực đưa cho Hà Hân Hiền.
Hà Hân Hiền bối rối nhận thư, mở ra xem, mặt đột ngột biến sắc.
“Đây... Đây... Sao lại?”
“Bình tĩnh... Ngươi nghĩ gì về chuyện này?”
Dưới sự nhắc nhở của Triệu Hoằng Nhuậu, Hà Hân Hiền cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói ra suy nghĩ: “hạ quan chưa từng nghe được thấy tin này... Theo lẽ thường, chuyện trọng đại như vậy đáng lẽ phải có tin tức... Chẳng lẽ có người đùa giỡn điện hạ?” Hắn nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Ai sẽ đùa kiểu này, ăn no rảnh rỗi?” Triệu Hoằng Nhuận trợn trắng mắt.
“Cái này...” Hà Hân Hiền chần chờ một lúc, nói: “nếu không ta về hỏi phụ thân cùng tổ phụ?”
Triệu Hoằng Nhuận biết Hà gia có Lễ Bộ Thị Lang cùng Trung Thư Lệnh, nhưng ngay cả như vậy, Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy họ chưa chắc biết chuyện.
Từ khi nhận được thư, hắn đã biết, nếu phụ vương có ý phong tỏa tin tức, thì bất cứ ai cũng đừng hòng biết.
“Không, ta có biện pháp tốt hơn.” bác bỏ cách làm của Hà Hân Hiền, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng: “hôm nay ngươi về nhà, cần phải thuyết phục Hà lão, xin Hà lão thay ngươi cầu hôn, nếu như phụ vương chịu đem Ngọc Lung hoàng tỷ gả cho ngươi, như vậy chuyện này là giả, nhưng nếu phụ vương không cho phép... Như vậy ngươi ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Hà Hân Hiền liên tục gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến việc cầu hôn, hắn hơi xấu hổ: “Ngọc Lung công chúa còn chưa xuất các, việc này...”
“Ngu xuẩn!” Triệu Hoằng Nhuận tức giận: “ không thể đính hôn trước sao?”
“Việc này... Hôm nay về phủ ta sẽ nói với tổ phụ..”
Nghe được mấy lời không có chí khí, Triệu Hoằng Nhuận lập tức nhíu mày, bất mãn: “lấy ý chí của ngươi ra!... Cái gì mà sẽ nói? Nhất định phải thuyết phục Hà lão! Ngươi yếu ớt như vậy, ta làm sao yên tâm giao hoàng tỷ cho ngươi?”
Được Triệu Hoằng Nhuận khích lệ, Hà Hân Hiền đỏ mặt, dùng sức gật đầu.
Tối hôm đó, Hà Hân Hiền từ Hàn Lâm Viện về nhà, nghe nói tổ phụ đã trở về, liền trực tiếp đi thẳng đến thư phòng tổ phụ.
Hà Tương Tự xưa nay yêu thương Hà Hân Hiền, thấy hắn đẩy cửa vào, đã mỉm cười: “là Hân Hiền.”
“Tổ phụ.” Hà Hân Hiền chắp tay hành lễ.
Hà Tương Tự nhìn ra cháu trai có chuyện muốn nói, thế là liền đặt bút xuống, cười trêu ghẹo nói: “chẳng lẽ không chịu nổi Hàn Lâm Viện? Nói trước, chuyện này lão phu sẽ không giúp ngươi.”
Hà Hân Hiền nở nụ cười, lắc đầu: “tổ phụ hiểu lầm, tôn nhi ở Hàn Lâm Viện rất tốt, cũng không phàn nàn gì, hôm nay chỉ là muốn cầu tổ phụ một chuyện khác.”
“Ồ? Nói nghe một chút.”
Hà Hân Hiền lấy hết can đảm, quỳ xuống, khẩn cầu: “tôn nhi xin tổ phụ cầu hôn, tôn nhi muốn cưới Ngọc Lung công chúa.”
“...” Hà Tương Tự nghe xong câu này, đứng hình tại chỗ.
Một lúc sau, hắn mới lấy lại tinh thần, vừa sợ vừa nghi hỏi: “ngươi... Hân Hiền, ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Tôn nhi khẩn cầu tổ phụ đi cầu hôn với bệ hạ, tôn nhi muốn cưới Ngọc Lung công chúa.” Hà Hân Hiền nói lại lần nữa.
Hà Tương Tự nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, đứng dậy bước tới, đưa tay đỡ Hà Hân Hiền lên, ngập ngừng hỏi: “Hân Hiền, ngươi cùng Ngọc Lung công chúa...”
Thế là Hà Hân Hiền liền kể chuyện mình gặp mặt, rồi quan hệ với Ngọc Lung công chúa cho Hà Tương Tự nghe.
“Ngươi nói, là Bát công tử âm thầm giúp đỡ các ngươi, vì ngươi truyền thư sao?” Hà Tương Tự vuốt râu trầm tư, hắn thấy, Bát công tử chắc là đã tán thành đứa cháu này, bằng không tuyệt đối không có khả năng thay cháu trai hắn đưa thư.
Vấn đề ở chỗ đó là công chúa, chuyện này có chút phiền phức.
『 Ngọc Lung công chúa?... Ngọc Lung công chúa hẳn là nữ nhi của Tiêu thục ái?』
Hà Tương Tự nhớ lại, lông mày cũng dần cau lại: “Hân Hiền, nếu như là công chúa khác, dựa vào địa vị Hà gia bây giờ, cũng vẫn có thể, nhưng Ngọc Lung công chúa... Thì có chút phiền phức.”
Hà Hân Hiền hỏi: “tổ phụ, Ngọc Lung công chúa cùng các công chúa khác có gì khác nhau?... Chẳng lẽ bệ hạ sủng ái Ngọc Lung công chúa?”
“Trái lại, Ngọc Lung công chúa không được sủng ái.”
“Cái này...”
Thấy cháu trai lộ vẻ khó hiểu, Hà Tương Tự vuốt râu giải thích: “chuyện này liên quan đến sự kiện mười mấy năm về trước... Tiêu thục ái chính là nữ nhi của biên cương Nam Yến tướng quân Tiêu Bác Viễn.... Trước khi bệ hạ đăng cơ, Tiêu Bác Viễn đã hết lòng ủng hộ bệ hạ, thậm chí gả nữ nhi cho bệ hạ...”
“Tiêu Bác Viễn?” Hà Hân Hiền ngạc nhiên: “tổ phụ, ngài có nhớ lầm hay không, Nam Yến thủ tướng hẳn là Vệ Mục tướng quân.”
“Lão phu từng là Lại Bộ Thượng Thư, nhớ lầm sao được?” Hà Tương Tự lắc đầu, nói tiếp: “lão phu nhớ rất rõ, Vệ Mục là sau khi bệ hạ đăng cơ, Hồng Đức năm thứ hai hạng nhất võ cử, triều đình phong hắn làm phó tướng cho Tiêu Bác Viễn.... Sau khi Vệ Mục đến Nam Yến, không ngờ phát hiện ra: Tiêu Bác Viễn những ủng binh tự trọng, còn nhiều lần tham ô lương hưởng, lấp đầy túi riêng, khiến Nam Yến binh sĩ bạo động. Thế là, Vệ Mục bí mật vạch tội Tiêu Bác Viễn... Bệ hạ giận dữ, hạ chỉ Tiêu Bác Viễn giao ra binh quyền trở về Đại Lương, tiếp nhận điều tra. Không ngờ Tiêu Bác Viễn không giao binh quyền, còn xúi giục binh sĩ tạo phản, về sau lại có tin đồn nói Tiêu Bác Viễn liên hệ với Hàn quốc... Bệ hạ tức giận, phái quân đội thảo phạt, được Vệ Mục âm thầm hỗ trợ, cuối cùng đã bắt được Tiêu Bác Viễn, áp giải về Đại Lương, mà tất cả những người tham gia tạo phản đều bị chém đầu.”
“Tiêu gia tạo phản?” Hà Hân Hiền sợ hãi.
Hà Tương Tự nhìn cháu mình, thở dài: “chuyện này từng có ảnh hưởng rất lớn... Hừ! Tiêu Bác Viễn quá cuồng vọng, ỷ vào việc giúp bệ hạ đăng cơ, tại Nam Yến xây một quốc gia trong quốc gia, có kết cục này, cũng không ngạc nhiên.”
“Vậy mẫu phi của Ngọc Lung công chúa...”
Hà Tương Tự khẽ thở dài, lắc đầu nói: “theo lão phu biết, Tiêu thục ái từng cầu xin bệ hạ... Nhưng tạo phản là tội không thể tha, cho dù bệ hạ có sủng ái Tiêu thục ái đến đâu, cũng không đồng ý. Không nghĩ tới... Mấy ngày sau khi Tiêu Bác Viễn bị giết, Tiêu thục ái không để ý tình nghĩa vợ chồng với bệ hạ, không để ý Ngọc Lung công chúa mới 3 tuổi, treo cổ tự vẫn trong U Chỉ cung...”
“Tự... Tự vẫn? Tiêu thục ái không phải bệnh chết sao?” Hà Hân Hiền cả kinh.
Hà Tương Tự cười nhìn cháu trai, thấp giọng: “khẩn cầu thay phản tặc, khẩn cầu không được liền tự vẫn, ngươi cảm thấy chuyện như vậy có thể công khai sao?... Đúng, việc này ngươi đừng có để lộ, bệ hạ rất ghét chuyện này!”
“Tôn nhi hiểu.” Hà Hân Hiền vội vàng gật đầu: “vậy Ngọc Lung công chúa...”
Hà Tương Tự cau mày, nói: “lão phu nói nhiều như vậy, ngươi còn không hiểu sao? Ngọc Lung công chúa chính là nữ nhi của Tiêu thục ái, mà ở trong mắt bệ hạ, Tiêu thục ái lại dám không để ý hết thảy mà tự sát... Theo lão phu, lấy tài hoa của ngươi, bằng vào Hà gia địa vị, ngươi lo gì tìm không thấy nữ nhân thích hợp? Đừng có dây dưa với Ngọc Lung công chúa nữa.”
Thấy tổ phụ không có ý định hỗ trợ, Hà Hân Hiền vội quỳ xuống đất khẩn cầu: “tôn nhi không phải Ngọc Lung công chúa không cưới, cầu tổ phụ thành toàn.”
“Cái này...” Hà Tương Tự hơi bối rối, đành khuyên nhủ: “dù vậy ngươi cũng không cần nóng lòng? Chung quy là cưới công chúa, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn...”
Hà Hân Hiền đã từ chỗ Triệu Hoằng Nhuận biết được tin tức, làm sao có thể『bàn bạc kỹ hơn』, nhất quyết cầu xin.
Thấy cháu mình nóng lòng như vậy, Hà Tương Tự tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi: “Hân Hiền, theo lão phu biết, Ngọc Lung công chúa vẫn chưa xuất các, vì cái gì ngươi nóng vội như vậy?”
Hà Hân Hiền là người nhanh trí, sau khi suy nghĩ, đành nói dối: “tổ phụ không biết đó thôi, sau Phong Nhã hội ngày hôm đó, Hạ Tung cũng đã ái mộ Ngọc Lung công chúa, tôn nhi sợ đêm dài lắm mộng.”
“Hạ Tung? Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai Hạ đại nhân đích tôn?” Hà Tương Tự lẩm bẩm một câu, thoải mái gật đầu, theo hắn thấy, lấy Hạ gia địa vị, cũng đủ để cầu hôn công chúa.
“Xin tổ phụ thành toàn.”
“Cái này...” Hà Tương Tự thực sự không có cách nào, đành nói: “thôi thôi, ngày mai lão phu đi dò xét bệ hạ, nếu bệ hạ đã quên chuyện quá khứ, lão phu sẽ cầu hôn, thế nào?”
“Đa tạ tổ phụ!” Hà Hân Hiền lại cung kính dập đầu, mặt mày hớn hở.
“Ngươi đứa nhỏ này...”
Hà Tương Tự lắc đầu bất lực.