Nửa đêm, trời bắt đầu mưa, càng lúc càng lớn.
Trong Thập Lý đình, bảy tông vệ đứng thành một hàng, quay mặt ra ngoài, dùng thân thể của bọn hắn cản gió cho Triệu Hoằng Nhuận cùng Ngọc Lung công chúa.
“Trời mưa?”
Ngọc Lung tay đỡ hai má, dùng đôi mắt say nhìn bầu trời, lẩm bẩm, rồi quay sang hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “trời bắt đầu mưa từ lúc nào?”
“Ai biết.” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười.
Ngọc Lung công chúa nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bỗng nhiên hỏi: “giờ Tý... Đến rồi sao?”
“Đã qua rồi.” Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói, tay phải đẩy vò rượu ra, làm Ngọc Lung nắm hụt.
“Ngươi làm gì vậy, Hoằng Nhuận?” Nàng tức giận kêu lên.
“Đủ rồi.” Triệu Hoằng Nhuận nói: “vương tỷ ngươi uống đủ rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng không cho phản mới.
Lúc đầu hắn chuẩn bị là rượu trái cây, nhưng tông vệ mua là rượu gạo, mặc dù lượng cồn không cao, nhưng mà sau một thời gian, sẽ làm người ta mê man, cho dù có nôn ra cũng không thể giải rượu.
Mà trong khi chờ đợi Hà Hân Hiền, Triệu Hoằng Nhuận cùng Ngọc Lung không những uống hết rượu trái cây, mà ngay cả rượu gạo bọn hắn cũng uống hai vò, làm cho tông vệ không có rượu có thể uống.
“Sao vậy?” Ngọc Lung mở to đôi mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, không còn vẻ đoan trang như thường ngày, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận cười ha ha nói: “rõ ràng là đệ đệ ta, số tuổi nhỏ hơn ta, nhưng giọng điệu này... Ách... Giống như đang giáo huấn muội muội... Hoằng Nhuận, ta là... Là tỷ tỷ ngươi, ngươi phải nghe... Nghe ta, đưa bình rượu cho ta.”
Nhìn bộ dạng say khướt của nàng, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
“Đưa cho ta!” thấy Triệu Hoằng Nhuận không nhúc nhích, Ngọc Lung tức giận đứng dậy, tay trái chống lên bàn, tay phải vươn ra cướp vò rượu trong tay hắn.
Nhìn thấy nàng như vậy, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng nổi giận, cầm vò rượu quăng mạnh xuống đất.
“Choang --”
Vò rượu vỡ tan.
Ngọc Lung lần đầu nhìn thấy hoàng đệ nổi giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ sợ hãi, không thể tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận cũng ý thức được mình thất lễ, thấy nàng lảo đảo sắp ngã, liền vô thức đưa tay đỡ nàng.
Không ngờ Ngọc Lung công chúa hất tay Triệu Hoằng Nhuận ra, lảo đảo đi ra ngoài.
“Tỷ muốn đi đâu?”
Triệu Hoằng Nhuận giật mình, nhanh chóng túm vào ống tay áo của nàng, kéo nàng trở về.
Ngọc Lung công chúa đã uống say, đứng cũng không vững, bị Triệu Hoằng Nhuận kéo một phát, thân thể không tư chủ mà ngã vào lồng ngực của hắn.
“Buông ra, ta muốn đi hỏi hắn, vì sao gạt ta... Hắn rõ ràng đã hứa, nhưng lại lỡ hẹn... Hừ, ha ha... Khi đó nói hay thế nào... Nực cười, ta còn mong chờ hắn... Bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự chịu bỏ gia tộc dẫn ta đi sao?...”
“Vương tỷ, ngươi say.” Triệu Hoằng Nhuận nói.
“Ta không say, ta rất tỉnh... Ta thật sự rất hận, ta hận mình sinh ở cung đình, ta hận thân phận công chúa... Ta hận ta có một người mẹ ruồng bỏ con mình, cũng hận mình có một người cha không coi ta là con... Ngoại trừ danh hiệu công chúa, ta còn có cái gì?... Ta không có gì cả, nhưng dù cho như thế, ta vẫn phải chấp nhận số mệnh công chúa, coi mình là một vật hy sinh...”
Nhìn dáng vẻ tủi thân của nàng, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi đau lòng, khuyên nhủ: “Vương tỷ không phải còn có ta sao?”
Ngọc Lung ngẩng đầu lên, khó khăn nói: “ta cũng hận ngươi, Hoằng Nhuận.”
“Cái gì? Hận ta?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Ngọc Lung cười thảm vài tiếng, thì thào nói: “ta không nên hận ngươi sao?... Tết Đoan Ngọ, ta ngồi một mình, khi đó ta đã đón nhận số mệnh của mình, đón nhận sự bất công mà ông trời giành cho ta, đúng lúc đó thì ngươi xuất hiện, ngươi vụng trộm dẫn ta rời khỏi hoàng cung, đi trải nghiệm cuộc sống.. Là ngươi mở ra cái lồng mang tên hoàng cung, đem ta thả ra...”
“...” Triệu Hoằng Nhuận há miệng, không phản bác được.
“Vì sao ngươi muốn dẫn ta đi Phong Nhã hội? Vì sao ngươi phải thay hắn đưa thư?... Vì sao ngươi cho ta ảo tưởng rằng mình có thể ở lại Đại Lương, ít nhất còn có thể sống ở quê hương?”
“...”
Triệu Hoằng Nhuận im lặng không nói.
Lúc đó, hắn cũng không ngờ sẽ gặp Hà Hân Hiền, cũng không ngờ Hà Hân Hiền sẽ đem lòng ái mộ Ngọc Lung công chúa, hơn nữa, Ngọc Lung công chúa cũng có ý với Hà Hân Hiền.
Vì sao khi Hà Hân Hiền nhờ hắn gửi thư cho Ngọc Lung, hắn phải cân nhắc lâu như vậy?
Bởi vì hắn biết, Ngọc Lung từ nhỏ đã bị giam trong thâm cung, nên bất kể là Hà Hân Hiền hay Lý Hân Hiền, hoặc Trương Hân Hiền, bất kỳ ai thường xuyên trao đổi thư từ với Ngọc Lung, nàng đều sẽ có tình cảm với hắn, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi chưa trải đời.
Nhưng ai cũng có thể chỉ có Triệu Hoằng Nhuận thì không thể, bởi vì Ngọc Lung là tỷ tỷ của hắn.
Kết quả, Triệu Hoằng Nhuận lựa chọn Hà Hân Hiền, hắn tưởng rằng kẻ này là người đáng tin có tình nghĩa có tài năng, là người phù hợp với Ngọc Lung, nhưng sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn là sai lầm.
Có lẽ ở thời đại này, trừ hắn ra, sẽ không có ai coi trọng tình cảm như vậy.
『Dựa vào người khác, quả nhiên không phải ý kiến hay...』
Triệu Hoằng Nhuận thở dài, cảm thấy mình đã quá lý tưởng hóa mọi chuyện.
“Thực xin lỗi.” Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng xin lỗi Ngọc Lung.
“Không...”vừa nói được một chữ, Ngọc Lung công chúa đã lộ ra vẻ thống khổ: “Hoằng Nhuận, đầu của ta đau quá, càng ngày càng đau... Ta chóng mặt...”
Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe đã biết là do rượu, nhìn nàng khó chịu, hắn đau lòng trách mắng: “ta đã bảo uống ít thôi!... Vào trong xe nghỉ đi?”
“Đừng nhúc nhích... Đau đầu...” Ngọc Lung lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong bụng nôn nao, may mắn đã đè lại.
Nàng đặt tay khoác lên vai Triệu Hoằng Nhuận, cả người lắc lư trái phải, giống như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám di chuyển.
Không biết qua bao lâu, Ngọc Lung tựa hồ khá hơn một chút, mệt mỏi nhìn Triệu Hoằng Nhuận, tiếp tục nói: “Hoằng Nhuận không cần xin lỗi ta, là ta không tốt... Là tại ta... Ta hiểu, Hoằng Nhuận, ngươi đối với vương tỷ tốt...”
Vừa nói, nàng vừa áp sát Triệu Hoằng Nhuận, tay phải vuốt ve gương mặt Triệu Hoằng Nhuận, khẽ thì thầm: “từ đầu tới cuối, chỉ có Hoằng Nhuận Nhất thẳng ở bên cạnh ta... Đôi khi ta suy nghĩ, nếu ngươi... Hoặc ta, có một người không sinh ra trong cung... Vậy thì tốt... Nhưng cứ như vậy, ta sợ ngươi không thể đến khuyên nhủ ta? A....”
Nói rồi, không biết nàng nghĩ như thế nào, nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Hoằng Nhuận.
『...』
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, cảm giác trên môi có chút ấm áp.
Hắn kinh ngạc mở to mắt, nhất thời thất thần.
Đúng lúc này, Ngọc Lung cúi đầu, ọe một tiếng, nôn lên người hắn.
『...』
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, không biết nên nói gì, vô thức vỗ lưng của nàng.
“Hoằng Nhuận, ta chóng mặt quá... Khó chịu quá...”
“Đỡ... Đỡ vương tỷ lên xe nghỉ ngơi.” Triệu Hoằng Nhuận đờ người sai tông vệ.
Các tông vệ vội vàng đánh xe ngựa tới, ba chân bốn cẳng nâng Ngọc Lung công chúa lên xe, để nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng.
Trong lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đưa tay lên sờ môi, chợt, hắn cúi đầu nhìn toàn bẩn thỉu, lắc đầu than thở.
“Đã bảo ngươi uống ít một chút...”
Lúc này, Trầm Úc xuống xe, nói với Triệu Hoằng Nhuận: “điện hạ, công chúa ngủ say... Muốn chuẩn bị ít trà giải rượu hay không? Bằng không ngày mai công chúa tỉnh lại, sẽ cảm thấy đầu đau như búa bổ...”
Tất cả tông vệ cũng liên tục gật đầu. Dù sao bọn hắn thường xuyên uống say, bình thường không thể uống nhiều, nhưng chỉ cần có cơ hội, đều sẽ uống đến say mèm, mặc kệ ngày hôm sau có đau đầu hay không.
Bởi vậy, đám người này vô cùng có kinh nghiệm.
“Đợi mưa tạnh rồi nói sau... Lại đây uống với ta, các ngươi vừa rồi không được uống đúng không?”
Các tông vệ mỉm cười, lập tức vây quanh bàn đá, dù sao bọn hắn cũng biết tửu lượng điện hạ.
“Điện hạ, Hà Hân Hiền lỡ hẹn không đến... Ngọc Lung công chúa làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao?” Triệu Hoằng Nhuận uống một chém, nghiêm mặt nói: “ kế hoạch bây giờ, chỉ còn cách thẳng thắn gặp phụ vương... Bất luận ra sao, ta sẽ không để tỷ tỷ đi hòa thân với Sở.”
“Nếu bệ hạ cấm túc điện hạ thì sao?” Trầm Úc do dự hỏi.
“Cho nên phải giấu vương tỷ đi... Đợi phụ vương không tìm được nàng, liền không thể cấm túc ta... Vấn đề ở chỗ Sở quốc sứ giả, ta phải nghĩ cách, để bọn hắn tự rút lui...”
Triệu Hoằng Nhuận lầu bầu một mình, đắn đo suy nghĩ.
Trên thực tế, hắn đã không cần để ý đến Sở sứ, bởi vì qua hai ngày nữa, Đại Lương sẽ nhận được tin.
Sở quốc sứ đoàn, còn có binh sĩ Ngụy quốc đi theo hộ tống, đã bị phục kích trên đường.
Gần hai trăm người, không ai sống sót!