Tông vệ quả nhiên là người có kinh nghiệm, khi Ngọc Lung công chúa tỉnh lại sau cơn say đã cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đầu nàng giống như có kim đâm, kèm theo choáng mặt, buồn nôn khó chịu, làm Ngọc Lung công chúa phải dùng tay đập vào đầu mình.
“Ta muốn uống nước... Thúy nhi? A, Thúy nhi không có ở đây... Hoằng Nhuận? Hoằng Nhuận?... Người đâu?”
Chịu đựng cơn đau, Ngọc Lung công chúa nhìn xung quanh, lại phát hiện trong xe ngựa chỉ có một mình nàng.
Thế là nàng xuống xe.
Sau khi ra ngài, nàng phát hiện xe ngựa vẫn còn ở Thập Lý đình.
Chỉ thấy trong đình, Triệu Hoằng Nhuận cùng tông vệ đang dùng cơm.
『Đáng giận...』
Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận cùng tông vệ vừa cười nói, vừa ăn uống, Ngọc Lung công chúa tức giận siết chặt nắm đấm.
Nàng ủ rũ bước tới.
“Vương tỷ tỉnh rồi?”
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn thấy Ngọc Lung công chúa đang ôm đầu đi tới.
Ngay lập tức Trầm Úc đứng dậy nhường chỗ.
Ngọc Lung công chúa vốn định hành lễ cảm ơn, nhưng cảm thấy đầu đau vô cùng, thế là đành cười gượng với Trầm Úc.
Nhìn bộ dạng này của nàng, tất cả tông vệ đều cười thầm.
“Hoằng Nhuận, ngươi lấy đâu ra đồ ăn? A? Cả lò nướng cũng có..”
Ngọc Lung công chúa kinh ngạc nhìn món ăn trên bàn, cùng với lò nướng bên cạnh.
“Là buổi tối hôm qua tông vệ lấy từ dịch trạm...”
Lúc nói lời này, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy xúc động.
Các tông vệ nhóm hoàn toàn là vì chủ, rõ ràng hắn không có yêu cầu, nhưng mà tông vệ lại cân nhắc đến buổi tối giá rét, đi bảy tám dặm trong đêm, khiêng bếp lò về.
“Khiêng? Vì sao không dùng xe ngựa...” thuận miệng hỏi một câu, Ngọc Lung công chúa lập tức phản ứng lại, hiển nhiên, là vì đêm qua nàng ngủ trên xe ngựa.
“Thật tốt, có hộ vệ trung thành như vậy...” Ngọc Lung công chúa hâm mộ.
“Công chúa quá khen.” Các tông vệ xấu hổ cười.
“Vương tỷ nói sai rồi, bọn hắn không phải hộ vệ.” khoác vai Mục Thanh, Triệu Hoằng Nhuận sửa lời.
Ngọc Lung công chúa bối rối.
Bởi vì nàng là công chúa, nên nàng cũng không biết tông vệ bên cạnh công tử không chỉ đơn giản là hộ vệ.
Chỉ là hộ vệ sao có thể đi lại tự do trong cung?
Chỉ là hộ vệ sao có thể điều động cấm vệ quân khi cần thiết?
Chỉ là hộ vệ sao hết lòng đi theo Triệu Hoằng Nhuận, dù cho hắn có phạm sai lầm?
Tông vệ là thân tín, là cánh tay, là người tuyệt không phản bội các công tử mình đi theo.
Thấy Ngọc Lung công chúa vẻ mặt khó hiểu, Triệu Hoằng Nhuận cũng không giải thích, nói: “uống nước trước, Trầm Úc sẽ lại trà giải rượu cho vương tỷ.”
Bởi vì vừa tỉnh rượu, Ngọc Lung công chúa cũng không muốn ăn, thế là cầm chén trà Trầm Úc bưng đến, uống vào từng ngụm: “ấm trà, chén trà đều có, các ngươi bê tất cả đồ vật trong dịch trạm tới?”
Trong lúc uống, nàng phát hiện ba phía của đình đều bao quanh bởi vải dày, rất rõ ràng là dùng để chắn gió.
『Chắn gió?』
Nghĩ tới đây, Ngọc Lung công chúa sửng sốt, kinh ngạc: “Hoằng Nhuận, các ngươi sẽ không ở đây cả đêm đúng không?”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, thực ra tối hôm qua tông vệ đã mời hắn lên xe ngựa nghỉ ngơi, chẳng qua hắn đã từ chối.
Ngọc Lung công chúa cảm thấy ấm áp, nàng tự nhiên biết lí do Triệu Hoằng Nhuận cùng tông vệ ở lại, nhưng không vào xe ngựa, là sợ ảnh hưởng đến nàng.
Nhưng khi vừa mở miệng, nàng bỗng nhiên nhớ ra: “hắn... Vẫn không tới sao?”
Tông vệ liếc nhau, không nói gì.
Chỉ có Triệu Hoằng Nhuận chần chờ một lúc sau đó gật đầu.
“Thật sao...” Ngọc Lung công chúa thở dài, không biết có phải thất vọng hay không.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhịn không thể không hỏi: “tỷ ổn chứ?”
Ngoài dự đoán của hắn, Ngọc Lung công chúa lộ ra một nụ cười ngọt ngào nhưng cũng cay đắng: “không tốt, ta nhức đầu...”
『 Hử?』
Nhìn nàng cảm thấy thoải mái, Triệu Hoằng Nhuận hơi kinh ngạc.
“Hoằng Nhuận, ánh mắt của ngươi...”
“Ồ, ta đã nghĩ... Vương tỷ sẽ thất vọng.” Triệu Hoằng Nhuận thử thăm dò.
“Thật sao?” Ngọc Lung công chúa nghiêng đầu, đưa tay gõ gõ trán, cười khổ: “có thể là do đau đầu, nên ta không dám nghĩ điều gì, bởi vì cứ nghĩ là đau... Thật là rất rất đau...”
『 Say rượu còn có tác dụng này? 』
Triệu Hoằng Nhuận đành im lặng.
Sau khi tất cả ăn xong, thì tông vệ đứng dậy thu dọn.
Trong lúc đó Triệu Hoằng Nhuận kéo Ngọc Lung công chúa sang một bên: “Vương tỷ, kế tiếp ta sẽ tạm thời đưa tỷ sống trong thành Đại Lương...”
Nhưng trước khi hắn nói xong, Ngọc Lung công chúa đã cắt ngang.
“Quên đi, Hoằng Nhuận, sau đêm hôm qua, ta đã nghĩ thông, sinh ra trong hoàng thất, ta không nên hi vọng xa vời… Nếu phụ vương gả ta về Sở quốc, vậy ta liền đi.... Có lẽ đến Sở quốc sẽ tốt hơn?” Cố giấu sự cô đơn trong lòng, Ngọc Lung công chúa bình tĩnh nói.
“Vương tỷ...”
“Hoằng Nhuận, ngươi đừng nói nữa, ta đã quyết định... Cho dù ngươi có đưa ta ra ngoài, ta cũng sẽ tự mình trở về hoàng cung.” Ngọc Lung công chúa nói.
Triệu Hoằng Nhuận nhăn mặt hỏi: “vì cái gì?”
『Bởi vì tới bây giờ, điều duy nhất ta có thể làm chính là không để ngươi bị trách phạt...』
“Hồi cung thôi, chúng ta đã ra ngoài quá lâu.”
Mặc kệ Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung công chúa bước lên xe ngựa.
Các tông vệ nhìn nhau, dù sao Ngọc Lung công chúa nhất định muốn hồi cung, đã phá hủy toàn bộ kế hoạch mà Triệu Hoằng Nhuận nghĩ ra.
“Điện hạ, cái này... Làm sao bây giờ?” Trầm Úc hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ một hồi, cắn răng nói: “vậy hồi cung trước... Theo tính tình vương tỷ, nếu để nàng ở bên ngoài, rất có thể nàng sẽ vụng trộm chuồn về, một thân một mình chạy về cung... Nếu để phụ vương bắt được, vậy chúng ta liền rơi vào thế bị động.”
“Nhưng... Nhưng nếu hồi cung, Ngọc Lung công chúa sẽ ở đâu?” Cao Quát hỏi.
“Về Văn Chiêu các lại nói!”
『 Trốn ở Văn Chiêu các? Đây không phải là ý kiến hay. 』
Bọn Trầm Úc không cho rằng đây là một ý kiến hay.
Nhưng trước mắt, bọn hắn
Triệu Hoằng Nhuận cùng mấy tông vệ cũng leo lên xe ngựa, Trầm Úc và Mục Thanh phụ trách đánh xe, dọc theo lối cũ trở về.
Trở lại gần hoàng cung, đám người Triệu Hoằng Nhuận mới xuống xe đi bộ.
Giống như Thống lĩnh cấm vệ Cận Cự không hề biết Ngọc Lung công chúa đã ra ngoài cung, chỉ là tò mò tới hỏi thăm Triệu Hoằng Nhuận vì sao sáng hôm nay mới trở về cung
Nhưng nhìn ánh mắt Cận Cự, có vẻ như vị Thống lĩnh cấm vệ này càng tò mò tại sao quần áo Triệu Hoằng Nhuận mặc có mùi.
Đối với việc bị vị Thống lĩnh cấm vệ này hỏi thăm, Triệu Hoằng Nhuận cũng chỉ trả lời có lệ vài câu, dù sao hắn là công tử, dù là cả đêm không về, cũng không phải chuyện mà Cận Cự quản được, tự có Ngụy Vương hoặc Tông phủ tới xử lý.
『 Xem ra Cấm Vệ Quân chưa biết vương tỷ đã rời khỏi cung... Là phụ vương phong tỏa tin tức sao?』
Triệu Hoằng Nhuận âm thầm suy đoán.
Theo hắn, hôm qua Ngọc Lung công chúa đã “mất tích”, tự nhiên phụ vương sẽ phát hiện, có thể cho tới bây giờ Cấm Vệ vẫn chưa biết, vậy thì chỉ có một khả năng, là phụ vương phong tỏa vụ “cung đình bê bối” truyền đi.
Đối với Triệu Hoằng Nhuận mà nói đây là một chuyện tốt, dù sao nếu để Cấm Vệ Quân nhận được tin, có lẽ vừa rồi khi hắn tiến cung đã bị bắt.
Rõ ràng là Ngụy Vương không ngờ tới Triệu Hoằng Nhuận lại đưa Ngọc Lung công chúa về hoàng cung.
“Về Văn Chiêu các.”
Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh.
Ngọc Lung công chúa nghe vậy ngạc nhiên: “đi Văn Chiêu Các làm gì? Ta đã suy nghĩ kỹ.”
“Vậy thì nghĩ lại!”
Nắm tay Ngọc Lung công chúa, Triệu Hoằng Nhuận kéo nàng về Văn Chiêu các.
Trên đường đến Văn Chiêu các, Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác『số lượng thái giám nhiều hơn bình thường』.
Là ảo giác sao?
Dĩ nhiên không.
Rất rõ ràng, những thái giám kia, là dùng để giám thị Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận quan sát thấy một số thái giám đang nhìn mình, Triệu Hoằng Nhuận liền biết bọn hắn nhất định sẽ đi báo cáo.
Đoàn người vội vã trở về Văn Chiêu các.
Để ngăn chặn đám thái giám vào trong các, Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát yêu cầu tông vệ đuổi bọn hắn đi.
Nhưng cách làm giấu đầu hở đuôi này, rõ ràng sẽ khiến Ngụy Vương nghi ngờ.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đã nghĩ, hắn vừa trở lại Văn Chiêu các, thì Ngụy Vương đã nhận được tin tức.
“Bệ hạ, Bát hoàng vừa trở về, đi theo hình như còn có Ngọc Lung công chúa...”
Đồng Hiến thấp giọng báo cáo Ngụy Vương.
Nghe được lời này, Ngụy Vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy đi về phái Văn Chiêu các.
Đồng Hiến theo sát phía sau.