“Hoằng Nhuận, ngươi định làm gì?”
Trong Văn Chiêu các, Ngọc Lung công chúa tức giận hỏi.
Nàng rõ ràng có ý tốt, hi vọng có thể giúp hắn không bị trách phạt, không nghĩ đến Triệu Hoằng Nhuận không cảm kích, còn kéo nàng tới Văn Chiêu các.
“Câu này nên để ta hỏi vương tỷ mới phải.”
Ra lệnh tông vệ đứng canh bên ngoài, Triệu Hoằng Nhuận ở trong nói chuyện với Ngọc Lung: “vừa nãy bọn Trầm Úc ở đây, ta không thể nói... Vương tỷ, ngươi không cảm thấy ngươi quá tùy hứng sao?”
“Ta...” Ngọc Lung công chúa bị ánh mắt nghiêm túc của Triệu Hoằng Nhuận làm cho chột dạ quay đầu sang chỗ khác.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn không buông tha nàng, lớn tiếng nói: “ta biết tỷ hồi cung là để giúp ta không bị phụ vương trách phạt... Nhưng tỷ có nghĩ, bây giờ mới cân nhắc vấn đề này, có phải đã muộn rồi không?!”
“Làm sao lại...” Ngọc Lung Công Chủ nhỏ giọng phản bác.
“Làm sao lại?” Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, không khách khí: “hôm qua ta hỏi tỷ, có phải muốn rời cung hay không, nếu muốn, ta sẽ giúp tỷ.... Lúc đó sao tỷ không cân nhắc đến việc ta có bị trách phạt hay không?”
“Ta...” Ngọc Lung Công Chủ chột dạ rụt cổ, nhỏ giọng nói: “là ngươi nói ngươi có cách...”
“Phải, ta đã nói, ta tự có cách vì mình giải vây... Cho nên, tỷ không cần “giả mù sa mưa” cân nhắc vì ta.”
『Giả mù sa mưa...』
Ngọc Lung công chúa tức giận ngẩng đầu, trừng Triệu Hoằng Nhuận.
“Không phải sao?” Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh hai tiếng: “là bởi vì Hà Hân Hiền để ngươi thất vọng, để cho ngươi cảm thấy số mệnh cả đời không thể thay đổi, cho nên ngươi muốn từ bỏ, nhận tiện, không muốn để ta bị xử phạt, không phải vậy sao?”
“Thuận tiện?” Ngọc Lung công chúa tức giận phản bác: “ta là thật sự lo lắng.”
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt: “nếu Hà Hân Hiền tuân thủ hứa hẹn, ngươi đã cùng hắn cao bay xa chạy rồi, bây giờ gặp chuyện vương tỷ mới cân nhắc tình cảnh của người đệ đệ như ta... Ha ha, tình cảm này rẻ quá!”
“...” Ngọc Lung công chúa cả người run lên, không trả lời được.
Lập tức, nàng khóc thút thít.
Triệu Hoằng Nhuận thở dài, an ủi: “đừng hơi một tí là khóc, ta không có trách tỷ .... Ta cũng không hối hận đã giúp tỷ, cùng lắm chỉ hối hận vì đã quá tin Hà Hân Hiền.”
“Thật sự... Thật sự không trách ta sao?” Ngọc Lung công chúa đáng thương ngẩng đầu, mặt đầy áy náy.
Triệu Hoằng Nhuận khẽ mỉm cười.
Quả thật, hắn không vì Ngọc Lung công chúa làm vậy mà thất vọng, dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, tâm tư đơn thuần như tờ giấy trắng, trách nàng làm gì?
Hắn chỉ không muốn cứ vậy từ bỏ.
Ngẫm lại cũng buồn cười, người giúp là hắn chưa từ bỏ, mà người trong cuộc như Ngọc Lung đã từ bỏ rồi, thật sự là chuyện là mà?
“Yên tâm, ta sẽ không để tỷ gả cho Sở quốc.” Nhẹ nhàng vuốt tóc Ngọc Lung công chúa, giọng Triệu Hoằng Nhuận đầy vẻ kiên quyết.
“Hoằng Nhuận, ngươi có biện pháp gì?”
Ngọc Lung công chúa lộ vẻ chờ mong.
Nếu có cách thì tất nhiên nàng cũng không muốn gả tới nước Sở xa xôi?
Nàng nói mình đã nghĩ thông, chẳng qua là vì lừa Triệu Hoằng Nhuận thôi.
“Chỉ cần tỷ nghe ta.” Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói.
『Thực sự là một trò hề! Cuối cùng lại về điểm xuất phát...』
Hắn âm thầm thở dài.
Vốn dĩ, hắn thấy Hà Hân Hiền cùng Ngọc Lung công chúa có tình cảm, có ý nghĩ giao Ngọc Lung cho Hà Hân Hiền, thật không ngờ Hà Hân Hiền không đáng tin như hắn tưởng tượng, cuối cùng vẫn phải để hắn tìm cách giữ Ngọc Lung lại.
Càng nghĩ càng nực cười.
Ngọc Lung công chúa nhìn Triệu Hoằng Nhuận chăm chú, dùng sức gật đầu: “được, ta nghe ngươi.... Hoằng Nhuận, ngươi nói phải làm gì.”
“Đầu tiên, tỷ cần trốn.” Triệu Hoằng Nhuận phân tích: “chỉ cần tỷ ở cạnh ta, ta sẽ không rơi vào thế bị động... Nếu như bị phụ vương bắt được, vậy thì thật sự xong rồi. Đến lúc đó phụ vương chỉ cần giam lỏng ta, ngươi liền nhất định phải gả.”
Ngọc Lung công chúa hoảng sợ, ôm mặt kinh ngạc: “Vậy... Vậy ta có phá hỏng kế hoạch của ngươi hay không? Ngươi vốn định để ta sống trong Đại Lương... Ta...”
Bởi vì Triệu Hoằng Nhuận một lần nữa cho nàng hy vọng, nàng lại cảm thấy hối hận vì suy nghĩ của mình.
“Vương tỷ không cần tự trách. Trên đường trở về ta đã nghĩ qua, trốn bên ngoài không bằng trốn bên trong, trốn trong cung cũng có điểm tốt.”
“Sao... Nói như vậy?”
“Trốn ở ngoài cung, cái lợi là phụ vương khó tìm được tỷ, bởi vì phụ vương không thể công khai đi tìm, nhưng ngược lại cũng có chỗ xấu... Chỗ xấu chính là, chúng ta làm vậy, sẽ bị phụ vương lý giải thành chúng ta đang chống đối, nên ý định tìm tỷ của phụ vương sẽ càng thêm mãnh liệt, nhất định sẽ không bỏ qua!”
“Vậy... Trốn trong cung thì sao?”
“Trốn ở trong cung, chẳng khác nào là trốn trước mắt phụ vương, bởi vì phụ vương biết tỷ đang ở đâu, cho nên sẽ không quá nôn nóng... Nhưng phàm là bề trên thì đều hy vọng nắm mọi thứ trong tay. Chúng ta ở trước mắt phụ vương, có lẽ sẽ có cơ hội.”
Ngọc Lung cái hiểu cái không gật đầu: “ngươi muốn nói, kỳ thực ta không cần trốn?”
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, không biết nói gì, hiển nhiên, điều hắn vừa nói, Ngọc Lung công chúa một chữ cũng không hiểu.
“Không phải không trốn, nhất định phải trốn, bằng không phụ vương trực tiếp bắt tỷ đi, ta muốn cản cũng không được... Nôm na, chính là để phụ vương biết tỷ ở đâu, nhưng khiến phụ vương không bắt được tỷ.”
“Thật... Thật là thâm thúy...” Ngọc Lung công chúa lúng túng.
Đúng lúc này, Trầm Úc vội vã chạy vào, thấy Ngọc Lung công chúa vẫn đang đứng, trong lòng hoảng sợ, lo lắng nói: “điện hạ, ngài làm sao còn chưa giấu công chúa đi? Bệ hạ tới rồi!”
“Phụ vương tới?” Ngọc Lung công chúa rất sợ Ngụy Vương, vừa nghe đã hoảng loạn, chạy loạn trong phòng tìm chỗ trốn.
Nhìn nàng chật vật chui vào tủ, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, thì thầm vài câu với Trầm Úc.
“Đã rõ!” Trầm Úc hiểu ý gật đầu: “ti chức lập tức thông báo cho các huynh đệ, phối hợp điện hạ.”
Triệu Hoằng Nhuận lôi Ngọc Lung công chúa từ tủ ra ngoài, kéo nàng vào phòng ngủ.
Mặc dù Ngọc Lung công chúa không phải lần đầu vào phòng ngủ của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng mặt nàng vẫn đỏ ửng.
“Trốn ở đây phụ vương sẽ không vào sao?” Ngọc Lung công chúa mong chờ hỏi.
“Tỷ nghĩ nhiều.” Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, kéo Ngọc Lung công chúa đến cạnh giường, chép miệng: “đi lên.”
“Hả?!” Ngọc Lung công chúa xấu hổ đỏ mặt, nhăn nhăn nhó nhó: “Như vậy... Như vậy sao được, đây là giường của ngươi...”
“Chẳng lẽ ngươi muốn để phụ vương bắt được?” Triệu Hoằng Nhuận trừng nàng, trực tiếp đẩy nàng lên giường, không để ý nàng đang kinh hoàng, cởi giày ra: “nằm xuống, đắp kín chăn.”
“Ờ...” Ngọc Lung công chúa xấu hổ, trốn trong chăn, điều càng khó tin hơn là Triệu Hoằng Nhuận cũng cởi bớt quần áo trên người, nằm lên giường.
“Hoằng Nhuận...” Ngọc Lung công chúa đỏ mặt, vừa định lên tiếng, đã bị Triệu Hoằng Nhuận ấn đầu vào trong chăn: “đừng lên tiếng, phụ vương tới.”
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận buông màn, nằm xuống.
Cùng lúc đó, Trầm Úc đi ra ngoài, hành lễ với Ngụy Vương, nói: “ bẩm bệ hạ, điện hạ nghe được bệ hạ đến Văn Chiêu các, vui mừng vô cùng, vốn muốn tự mình tiếp giá, nhưng không biết tại sao đêm qua điện hạ nhiễm phải phong hàn, nằm ở trên giường khó động đậy, thực sự không thể tiếp giá, bởi vậy sai ti chức ra tiếp giá và xin lỗi bệ hạ.”
“Nhiễm phong hàn? Hừ!” Ngụy Vương tức giận cười, trong lòng của hắn rất rõ, con trai hắn vừa mới hồi cung, sao có thể nói bệnh là bệnh?
『 Rõ ràng là tiểu tử này đang cố kế hoạch! 』
Ngụy Vương cũng không vạch trần, chỉ nói: “hoàng nhi bị bệnh, sao trẫm nỡ trách hắn?”
Vừa nói, hắn vừa cất bước vào trong Văn Chiêu các, Đồng Hiến cũng theo sát phía sau.
Nhưng lần này đi cùng Ngụy Vương, không chỉ có thái giám, còn có một đội Cấm Vệ Quân.
Thấy Cấm Vệ cũng tiến vào Văn Chiêu các, Trầm Úc lập tức ra hiệu tông vệ ngăn lại.
“Cấm Vệ không được vào cung điện, chư vị dừng bước!”
Không chỉ cấm vệ kinh ngạc nhìn nhau, mà Ngụy Vương cũng kinh ngạc dừng lại, hỏi: “những cấm vệ này... Là do trẫm mang tới. Ngươi, muốn ngăn bọn hắn?”
Lúc này, phàm là thức thời người đều sẽ nhận lỗi, nhưng Trầm Úc lại không làm như vậy, chắp tay nói với Ngụy Vương: “bẩm bệ hạ, ti chức biết bọn họ đi do bệ hạ dẫn tới, nhưng cấm vệ không được vào cung điện đây là thứ nhất, thứ hai, cấm vệ sau khi vào Văn Chiêu các, nếu bất cẩn làm hỏng đồ vật, thì điện hạ sẽ trách tội.”
Hiển nhiên, Trầm Úc cũng biết cấm vệ đến Văn Chiêu các, là vì bắt Ngọc Lung công chúa.
“Sợ hoàng nhi trách tội?” Ngụy Vương híp mắt, hỏi: “ngươi không sợ trẫm trách tội ngươi sao?”
“Sợ!... Nhưng ti chức vẫn phải làm như vậy, bởi vì đám người ti chức học được, là trung thành với công tử! Điện hạ nói gì, tông vệ làm đó, đây chính là lí do tông vệ được thành lập.”
Ngụy Vương nhìn Trầm Úc một hồi, cơn giận cũng giảm bớt: “ngươi tên gì?”
“Bẩm bệ hạ, ti chức là tông vệ bên cạnh Bát điện hạ, Trầm Úc.”
“Trầm Úc...” Ngụy Vương lẩm bẩm, gật đầu tán thưởng: “rất tốt, Tông phủ không uổng công dạy dỗ các ngươi. Cứ giữ vũng lòng trung thành, sẽ có hồi báo.”
“Là chức trách, không dám yêu cầu hồi báo.”
“A!” Ngụy Vương tán thưởng nhìn Trầm Úc, quay đầu nói với cấm vệ: “cứ dựa theo quy củ, các ngươi ở đây chờ.”
“Rõ!”
“Đa tạ bệ hạ thông cảm.” Trầm Úc chắp tay hành lễ.
“Để trẫm xem xem, Hoằng Nhuận bị bệnh có nặng hay không...”
Để lại một câu mỉa mai, Ngụy Vương nhấc chân bước vào Văn Chiêu các.