Triệu Hoằng Nhuận đang nghe ở bên cạnh, bỗng yên lặng rời đi, đứng bên ngoài điện, gọi đám Trầm Úc.
“Trầm Úc, các ngươi đến Thính Phong các, thông báo Hoằng Tuyên một tiếng, bảo cho ta mượn đám Trương Ngao, Lý Mông của hắn.”
“Vâng.” Trầm Úc mặc dù không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “điện hạ muốn làm gì?”
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ một chút, thì thầm với Trầm Úc: “sau khi mượn được bọn Trương Ngao, Lý Mông, các ngươi liền đi Thượng Công cục...” hắn nói với Trầm Úc về kế hoạch của mình.
“Hả?” Trầm Úc nghe xong lộ vẻ kinh ngạc, giống như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt không thể tin: “điện hạ, ngài là muốn...”
“Đi thôi, đi nhanh về nhanh.”
“Vâng.”
Sai Trầm Úc đi, Triệu Hoằng Nhuận quay vào trong điện, tiếp tục nghe, nghe những đại thần kia thảo luận đối sách.
Hắn không thể tin nổi, Sở quốc đã đánh vào trong lãnh thổ Ngụy quốc, thế nhưng đám đại thần vẫn còn suy nghĩ cầu hoà.
Không thể phủ nhận, Ngụy quốc đúng là không bằng Sở quốc, một khi Ngụy quốc rơi vào chiến tranh, rất có khả năng Hàn quốc sẽ để ý, Ngụy quốc sẽ rơi vào cục diện trước hổ sau sói, nếu đã như vậy, còn không bằng vứt cho con hổ một miếng thịt rồi đuổi nó đi, tiết kiệm sức lực đề phòng con sói.
Nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận thất vọng là những vị đại thần không ai cho rằng bọn họ có thể đuổi hổ, cũng có thể dọa sói.
Nói một cách đơn giản, những vị đại thần thiếu huyết tính.
Muốn đánh, lại không thể chọc giận quân Sở... Nực cười, loại yêu cầu này, ngươi nói xem các tướng sĩ thực hiện thế nào?
Điều càng làm Triệu Hoằng Nhuận cạn lời là, Binh Bộ Thượng Thư miệng nói muốn đánh, mục đích lại vì cầu hoà.
Nói một cách đơn giản, chính là đánh thắng một trận khiến cho quân Sở ý thức được bản thân không có cách tiêu diệt Ngụy quốc, vớt được ít chỗ tốt liền có thể dẹp đường về nhà.
Thuần túy là chính trị.
Càng khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể chấp nhận là, Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục vậy mà định đưa Ngọc Lung công chúa sang Sở quốc, coi như là điểm đột phá để cầu hòa với Sở quốc.
Làm Triệu Hoằng Nhuận chỉ muốn nói ba chữ: cmn!
Nhưng hắn cũng không nổi giận ngay, bởi vì hắn cần dùng một vài món đồ mới mong thuyết phục được đám đại thần này.
Khoảng nửa canh giờ sau, Trầm Úc đứng ngoài điện ho khan hai tiếng, ra ám hiệu với Triệu Hoằng Nhuận.
『 Đồ vật đến rồi sao? Đến lúc ta ra sân rồi. 』
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đồng Hiến, Triệu Hoằng Nhuận chỉnh lại y phục.
『 Tiểu tử này...』
Ngụy Vương nhận ra được sự khác thường.
Trên thực tế, Ngụy Vương thỉnh thoảng vẫn nhìn Triệu Hoằng Nhuận, muốn nhìn xem hắn có định phản đối hay không, nhưng điều khiến Ngụy Vương kinh ngạc là dù Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục đề xuất hòa thân, lấy Ngọc Lung công chúa xem như vật hy sinh, thì Triệu Hoằng Nhuận vẫn không phản đối.
Chuyện khác thường tất nhiên có bí ẩn!
Ngụy Vương đang đoán xem con trai mình đang có âm mưu gì .
“Hoằng Nhuận, ngươi có ý kiến gì sao?” Ngụy Vương hỏi.
Lập tức trong sảnh yên lặng, các đại thần quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, muốn xem hắn nói được điều gì.
Tuy nói là thông qua chuyện hôm tết Đoan Ngọ, khiến quan viên trong triều biết được năng lực của vị công tử này, nhưng đây cũng chỉ là lần thứ hai bọn hắn nhìn thấy Bát công tử.
Hơn nữa, bất kể là trước kia hay bây giờ, vị Bát công tử này từ đầu đến cuối chỉ ngồi nghe, chưa bao giờ phát biểu ý kiến, bởi vậy, bọn hắn hoàn toàn không nghĩ đây là vị công tử đã khiến Thái tử gặp khó!
“Phụ vương đang hỏi hoàng nhi sao?” Triệu Hoằng Nhuận chỉ vào chính mình.
Ngụy Vương từ tốn nói: “đừng nói lời vô ích, trẫm hỏi ngươi, kết quả mấy vị đại nhân thảo luận ra, ngươi thấy thế nào?”
“Không biết mấy vị đại nhân thảo luận ra kết quả gì?” Triệu Hoằng Nhuận vẫn ra vẻ không hiểu.
Ngụy Vương nhíu mày, nhìn sang Lý Dục, Lý Dục hiểu ý, thấp giọng giải thích lại cho Triệu Hoằng Nhuận một lần.
“Thì ra là thế.” Triệu Hoằng Nhuận giống như hiểu ra, vui vẻ nói: “hòa thân, cắt đất, bồi thường, cầu hoà? Là như vậy sao?”
『...』
Sắc mặt các đại thần lộ vẻ không vui, mặc dù hắn biết vị công tử này tổng kết rất chuẩn xác, nhưng nói ra trần trụi như vậy thật khiến mọi người ngồi đây mất mặt.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục đỏ mặt giải thích: “điện hạ hiểu lầm, không phải chỉ là cầu hoà, mà là cầu hòa với Sở, tránh cho Hàn quốc tận dụng thời cơ...”
Nhưng mà trước khi hắn nói xong đã bị Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang.
“Lý đại nhân tính tình không tệ.”
『...』
Tất cả triều thần nhìn nhau, không nghĩ ra Triệu Hoằng Nhuận tại sao nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục cười khan: “đa tạ điện hạ khen ngợi.”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, tán thưởng: “làm tốt lắm, tin tưởng dưới sự lãnh đạo của Lý đại nhân, Lễ Bộ sẽ càng ngày càng tốt.”
“...” Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói xong, mọi người càng bối rối hơn.
Lý Dục cũng nghi hoặc: “điện hạ, lão thần là Binh Bộ Thượng Thư, Lễ Bộ Thượng Thư là Xã Hựu, Xã đại nhân...”
“Ồ?” Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ kinh ngạc, mở to con mắt: “cái này... Binh Bộ không phải nên có huyết tính sao?”
Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục mặt xụ xuống.
Lúc này mọi người mới ý thức được, Triệu Hoằng Nhuận mắng quan viên Bộ Binh không có huyết tính, không xứng làm trong Binh Bộ.
Nhưng Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu cũng thấy không vui, trong lòng tự nhủ: tại sao lại nói Lễ Bộ ta thiếu huyết tính?
Rõ rằng hắn cũng chủ trương tuyên chiến với Sở, chẳng qua là thấy Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục nói quá đúng nên đành im lặng.
『 Tiểu tử này...』
Thấy Triệu Hoằng Nhuận chế nhạo các đại thần, Ngụy Vương nói: “Hoằng Nhuận, không cho phép làm càn!... Nói ý kiến của ngươi.”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, vỗ tay nói: “ý kiến? Ta nghĩ rất tốt, chúc mừng phụ vương cùng các vị đại nhân, bảo vệ Ngụy quốc không bị cường địch xâm lược... Gả một nữ nhân, liền có thể để Sở lui binh, cớ sao không làm? Đúng không?... A, ta đã quên, còn có cắt đất, bồi thường... Chậc chậc chậc!”
『...』
Tất cả đại thần đều không nói một lời, đồ đần cũng nghe ra Triệu Hoằng Nhuận đang mỉa mai.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Ngụy Vương mất kiên nhẫn nói.
Triệu Hoằng Nhuận tươi cười: “phụ vương, hoàng nhi nói thật lòng, chân thành cúc mừng Ngụy quốc thoát khỏi ngọn lửa chiến tranh... Vì lý do này, hoàng nhi còn chuẩn bị một lễ vật đặc biệt, đưa cho phụ vương cùng các vị đại nhân.”
“Lễ vật?” Ngụy Vương cảm thấy khó hiểu.
Triệu Hoằng Nhuận vỗ tay, gọi người đứng ngoài điện: “Trầm Úc, vào đi.”
Trầm Úc nghe vào trong Thủy Cùng điện, chắp tay hành lễ.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận liền giơ tay chỉ qua mấy vị đại thần, nói: “Trầm Úc, đưa lễ vật cho mấy vị đại nhân, còn có phụ vương.”
Trầm Úc gật đầu, đi ra ngoài, không bao lâu, liền dẫn theo mấy tông vệ, mỗi người cầm theo một chiếc hộp, đặt trước mắt các vị đại nhân mà Triệu Hoằng Nhuận.
Bao gồm cả Ngụy Vương.
『 Những người này...』
Lận Ngọc Dương cùng Ngu Tử Khải liếc nhau, âm thầm kinh hãi, dù sao nhận được Bát điện hạ lễ vật, đều là người ủng hộ cầu hoà.
Các đại thần nhìn ra chuyện này, vẻ mặt cũng dần thay đổi, ai cũng không dám mở hộp.
“Lễ vật gì?”
Ngụy Vương lẩm bẩm một câu, tò mò kêu Đồng Hiến mở hộp.
Đồng Hiến đi đến bên cạnh, cúi người mở hộp, tò mò nhìn vào bên trong.
Không nhìn thấy không sao, vừa nhìn hắn sợ tới mức làm rơi hộp gỗ.
Thì ra bên trong hộp gỗ, vậy mà có một bộ quần áo phụ nữ!
“Làm càn!”
Ngụy Vương lập tức nổi trận lôi đình: “ngươi... dám sỉ nhục trẫm?!”
“Không, phụ vương, đây không phải sỉ nhục, mà là lễ vật, chúc mừng phụ vương vì đã hòa thân, cắt đất, bồi thường, cầu hoà, giải quyết vấn đề Sở quốc xâm lược... Trong hoàn cảnh Sở quốc đã xâm chiếm đất nước giết con dân ta.”
Mặc kệ Ngụy Vương đang tức giận, Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi nói, giọng điệu đầy mỉa mai.
“... Trong mắt hoàng nhi, người Sở tát phụ vương một cái, phụ vương còn phải mỉm cười xin lỗi... Hừ, đem vận mệnh một nước ký thác lên người một nữ nhân, theo cách nhìn của nhi thần, bộ quần áo này rất phù hợp với phụ vương!”
“Ngươi!” Ngụy Vương tái mặt.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không nhìn Ngụy Vương, quay đầu quát to: “mang hết vào cho ta!”
Theo mệnh lệnh của hắn, 20 tông vệ cầm theo hộp gỗ bước vào.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lướt nhìn các đại thần một vòng, lạnh lùng nói: “còn có vị đại nhân nào, muốn nhận lễ vật nữa?!”
“...”
Tất cả triều thần nhìn chiếc hộp gỗ bày trên long án, hai mặt nhìn nhau, không còn ai dám lên tiếng.
Mà những người đã nhận được lễ vật, vẻ mặt đau khổ như cha mẹ vừa chết, nhìn chằm chằm hộp gỗ, không dám mở ra.