『Xem ra Bát điện hạ phản đối cầu hoà! 』
Chuyện cho tới giờ, các vị đại thần đã nhìn ra Bát điện hạ phản đối cầu hòa.
Nếu không, sao có thể tặng “lễ vật” như vậy?
Một bộ quần áo của nữ nhân, rõ ràng đang ám chỉ bọn hắn không có huyết tính, không xứng làm quan.
『 May mắn ta chủ trương tuyên chiến ...』
Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu nuốt nước bọt sợ hãi, thời khắc nhìn sắc mặt của Lý Dục tối sầm, khuôn mặt đầy xấu hổ, nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, cả người đang run rẩy.
Một người đàn ông nhận được quần áo phụ nữ đã là chuyện nhục nhã, huống chi là những vị đại thần ngồi ở đây, càng tức giận càng phẫn nộ nhưng không nói được gì.
Ai bảo bọn hắn lấy Ngọc Lung công chúa làm vật hy sinh?
『 Lý lão nhi khó giữ được danh dự...』
Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu thở dài.
Không khó tưởng tượng, nếu chuyện này bại lộ, những ai đã nêu ý kiến dùng hòa thân làm điều kiện, sẽ trở thành trò cười. Càng tệ hơn, sẽ có người mắng bọn họ tham sống sợ chết.
Thậm chí đến khi qua đời, có lẽ người đời cũng cho rằng bọn hộ đang “sợ”.
Một sự sỉ nhục!
『 Nhưng Bát điện hạ thực sự quá can đảm?... Dùng cách này để khiêu khích những người khác cũng thôi, nhưng ngay cả bệ hạ cũng tặng “lễ vật”, thì...』
Những đại nhân không nhận được lễ vật, lặng lẽ nhìn Ngụy Vương thái độ.
Đúng như bọn hắn nói, Ngụy Vương thật sự rất giận, từ xưa tới nay làm gì có ai khiêu khích hoàng đế như vậy, nhưng hắn không thể mở miệng.
Bởi vì con hắn, chỉ bày tỏ lập trường, mặc dù cách làm không tốt.
“Còn có ai, muốn nhận lễ vật?”
Hời hợt nói một câu khiến ai cũng phải im lặng.
Bởi vì bọn hắn đã hiểu, chỉ cần là người đưa ra đề nghị cầu hoà, hòa thân, như vậy lập tức sẽ nhận được một lễ vật, từ đó mất hết danh tiếng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhìn tất cả người trong điện cuối cùng nhìn Ngụy Vương.
“Một phiếu phản đối cầu hoà, ba mươi hai phiếu bỏ quyền!... Đây chính là kết quả, phụ vương.”
『...』
Ngụy Vương im lặng nhìn các đại thần, chỉ thấy người có ý tưởng cầu hòa, giờ đều co đầu rút cổ, trong hắn thầm khen.
『Thủ đoạn tốt... Thực sự là thủ đoạn tốt! 』
Ngụy Vương lại con trai làm kinh ngạc.
Hắn biết, Triệu Hoằng Nhuận muốn bảo vệ Ngọc Lung công chúa, liền không có khả năng để chuyện hòa thân xảy ra, vì thế, hắn cũng muốn nghe xem con trai có ý kiến tốt hơn không.
Nhưng kết quả, thủ đoạn của con trai hắn vô cùng cao, từ đầu tới cuối đều không phản đối, chỉ vẻn vẹn tặng một “lễ vật”.
Đúng, chỉ một lễ vật, liền khiến tất cả những người chủ trương cầu hòa đều phải im lặng.
Cho dù là hắn, Ngụy quốc hoàng đế cũng không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Ngụy Vương: “Hoằng Nhuận, ngươi phản đối hòa thân, hay là phản đối Ngọc Lung hòa thân?”
Câu hỏi này chọc đúng tim đen.
Triệu Hoằng Nhuận nhướng mày, bình tĩnh đáp: “tất nhiên là phản đối hòa thân! Nếu một quốc gia cần đem hy vọng gửi gắm một người phụ nữ, loại quốc gia này, theo ta thấy, nên mất!”
『...』
Tất cả đại thần kinh hãi nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận, thầm nghĩ Bát công tử cái gì cũng dám nói.
“Ý ngươi là tuyên chiến với Sở?” Ngụy Vương bình tĩnh hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười: “ hoàng nhi chỉ biết, nếu như có người đánh ngươi, thì cần phải đánh trả, không thể vì đối phương mạnh hơn liền lùi bước... Chỉ cần ngươi lùi một lần, đối phương sẽ thấy ngươi hèn nhát, mà tùy ý bắt nạt ngươi.”
Ngụy Vương trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “nhưng nếu ngươi không phải đối thủ? Còn muốn đánh sao?”
“Đánh, hơn nữa, còn phải liều mạng mà đánh!... Đánh không lại thì cắn... Không cần quan tâm bị đánh bao nhiêu, một khi cắn liền không nhả, cắn đối phương mất một miếng thịt!”
『...』
Ngụy Vương bất ngờ, hỏi tiếp: “nhưng nếu đằng sau ngươi còn có một kẻ thù?”
“Giết gà dọa khỉ, dùng thủ đoạn tàn khốc nhất đánh đối thủ đằng trước, khiến kẻ phía sau không dám làm gì.”
“Quá điên cuồng!” Ngụy Vương suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu.
Điều Triệu Hoằng Nhuận nói hắn hiểu được, nhưng tuyên chiến với Sở, thật sự rất nguy hiểm.
Vạn nhất không làm Sở quốc sợ hãi, ngược lại có thể rước lấy Hàn quốc tấn công?
“Phải, nhưng, điên cuồng mới có thể khiến con người ta sợ hãi!”
“...” Ngụy Vương im lặng.
Hồi lâu sau, hắn trầm giọng hỏi: “ngươi cam đoan Ngụy quốc có thể đánh lui Sở sao?”
“Hoàng nhi không thể cam đoan... Nhưng hoàng nhi cho là một quốc gia tồn vong, không nên phụ thuộc vào một nữ nhân.”
『 Nói tới nói lui vẫn là vì Ngọc Lung! 』
Ngụy Vương bực bội nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hắn thực sự nghĩ không ra, Ngọc Lung đã làm gì để đứa con trai này bảo vệ nàng đến như vậy.
“Tuyên chiến với Sở, nói thì dễ!... Ngươi phải hiểu, một ý nghĩ của trẫm, có quan hệ đến hàng vạn tính mệnh tướng sĩ? Ngươi cảm thấy ngươi có thể quyết định tính mạng của hàng vạn tướng sĩ sao?”
“Hoàng nhi cũng không dám quyết định tính mạng của hàng vạn tướng sĩ.” Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngụy Vương, chắp tay nói: “nếu như thế, chi bằng để các tướng sĩ tự quyết định, ý phụ vương thế nào?”
Ngụy Vương ngẩn người, kinh ngạc nói: “ý của ngươi là...”
“Hoàng nhi khẩn cầu phụ vương cho hoàng nhi một cơ hội, để hoàng nhi thuyết phục các tướng sĩ...”
Ngụy Vương trầm ngâm, hắn nhìn những quan viên đang ủ rũ vì nhận “lễ vật”: “ngươi có chắc sẽ thuyết phục được các tướng sĩ?”
“Cho dù không thể, hoàng nhi cũng sẽ cố gắng.”
“...” Ngụy Vương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trầm giọng nói: “tốt, trẫm cho ngươi cơ hội. Nhưng nếu ngươi làm hỏng, thì sau này ngươi phải thành thật ở trong hoàng cung, Không thể can thiệp chuyện này... Như thế nào?”
Triệu Hoằng Nhuận do dự, hắn đương nhiên hiểu ý Ngụy Vương.
“... Có thể.”
Triệu Hoằng Nhuận đồng ý, cuộc thảo tạm thời kết thúc.
Các vị đại thần lần lượt rời khỏi Thủy Cùng điện.
Về phần những người nhận được “lễ vât”, tất cả đều bỏ lại trong điện, đừng nói là mang đi, ngay cả hộp cũng không dám mở.
Khi Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị rời đi, Ngu Tử Khải đuổi theo Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: “thủ đoạn hôm nay của điện hạ rất cao, nhưng đã đắc tội Binh Bộ quan viên những quan viên... Điện hạ nên cẩn thận.”
『...』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ngu Tử Khải, chắp tay nói: “cảm tạ Ngu đại nhân.”
Ngu Tử Khải gật đầu, quay về Thủy Cùng điện.
Đúng như Ngu Tử Khải đã đoán, sau khi đám quan viên Bộ Binh quay lại nha môn lập tức có người mắng có người chửi.
Ngay cả Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục, cũng không ngừng vỗ bàn.
“Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!.... Lão phu một lòng vì Đại Ngụy, lại bị một tên nhãi sỉ nhục!”
Mặc dù trước khi các quan viên rời khỏi, Ngụy Vương đã cảnh cáo, chuyện hôm nay không được để lộ, nhưng Lý Dục vẫn còn lo lắng.
Bởi vì lúc đi hắn đã nhìn thấy sự hả hê trong ánh mắt đám đại thần chủ trương tuyên chiến.
Không chỉ riêng mình hắn, mà hầu như người của Binh Bộ đều phải chịu ánh mắt đó.
Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, đừng nói Lý Dục hắn, e rằng toàn bộ Binh Bộ đều thành trò hề.
Mà hết thảy đều do Bát công tử!
“Đại nhân đừng nóng giận, các vị cũng đừng gấp, ta có một ý kiến.” Tả Thị Lang Từ Quán thấp giọng nói: “bệ hạ không phải để Bát công tử đến doanh trại thuyết phục tướng sĩ sao?... Chúng ta chỉ cần tung tin, liền có thể khiến Bát công tử thất bại thảm hại quay trở về!”
“Tả thị lang có cao kiến gì?”
Các quan viên mở miệng hỏi, mà Lý Dục cũng nhìn về phía Từ Quán.
Từ Quán thấp giọng nói: “chúng ta chỉ cần tung tin trong doanh trại, nói Bát công tử chủ trương tuyên chiến, chỉ vì bảo vệ Ngọc Lung công chúa... Vì lí do này, mà Bát công tử không tiếc đẩy mấy vạn tướng sĩ ra chiến trường, không tiếc đẩy xã tắc vào nguy hiểm... Để xem, những tướng sĩ kia, ai còn nghe Bát công tử nói?”
Đám quan viên nghe vậy sững sờ, sau đó nở nụ cười.
“Ý hay!... Vì một người mà hi sinh mấy vạn người, dù cho Bát công tử có tài hùng biện, cũng không thể chịu nổi sự tức giận của mấy vạn binh tướng...”
“Xem ngày mai hắn làm thế nào!”
Đám quan viên gật đầu đồng ý, không hẹn đều nhìn sang Lý Dục.
Chỉ thấy Lý Dục trầm tư một lúc, nghiến răng nói: “tuyệt đối không để một đứa nhóc có tầm nhìn hạn hẹp hủy đi Ngụy quốc... Tốt, cứ làm như thế!”
Đêm hôm đó, trong quân doanh liền truyền ra một tin tức.
Nói: Bát công tử vì bảo vệ Ngọc Lung công chúa, bất chấp chênh lệch giữa hai nước Ngụy Sở, có ý đồ tuyên chiến, coi mấy vạn Ngụy quân như không.
Tin tức này vừa truyền ra, mấy vạn tướng sĩ vô cùng tức giận, đều chửi Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận.