Trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận vẫn còn rất nhiều cách cải tiến chiến xa, chẳng hạn như vấn đề giảm xóc.
Nhưng đáng tiếc, đừng nói Ngụy quốc, toàn bộ thiên hạ e rằng cũng không có cao su, mà Dã Tạo Cục cũng tạo không ra lò xo, bởi vậy, phương án này Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể từ bỏ, lựa chọn giảm tính cơ động và tốc độ, để đề cao tính phòng ngự, thuần túy coi chiến xa thành một pháo đài di động.
Không cần tốc độ, cũng không cần chiến xa đổi hướng, Triệu Hoằng Nhuận chỉ cần chiến xa có thể xông phá quân Sở.
Tuy cách xa chiến trường nhưng hắn cũng đang dần hoàn thiện ý tưởng đẩy lùi quân Sở của mình.
Sau khi giao tất cả chiến xa cho Vương Phủ để cải tạo, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn tông vệ tới Nhất Phương Thủy tạ.
Bởi vì lần này hắn phải đi chiến trường, không biết bao lâu mới có thể trở về, dù sao cũng phải thông báo cho Tô cô nương một tiếng, để nàng yên tâm, dù sao nàng đã là người phụ nữ của hắn.
Nghĩ bừa một cái cớ, Triệu Hoằng Nhuận nói với Tô cô nương, hắn phải về quê hương một chuyến.
Tô cô nương không quan tâm quê hương Triệu Hoằng Nhuận ở đâu, chỉ thắc mắc hắn về nhà để làm gì.
Khi Triệu Hoằng Nhuận nói là tế tổ, Tô cô nương không còn lo lắng.
Nàng là sợ Triệu Hoằng Nhuận có phải hay không đi đính hôn hay...
Ngồi trong Nhất Phương Thủy tạ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận liền trở lại hoàng cung, dù sao đi ra chiến trường là chuyện lớn, hắn vẫn phải đến Ngưng Hương cung nói cho mẫu phi Trầm thục phi một tiếng.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ, chính là Ngụy Vương đã sớm kể cho Trầm thục phi nghe, hơn nữa, Trầm thục phi cũng không ngăn cản.
Mà hôm nay, Yến vương Hoằng Cương đã lên đường đi tới Nam Yến, chuyện này cả triều đều biết.
“Không nghĩ tới, Tứ ca đi trước ta...”
Đêm đó, Ngụy Vương, Trầm thục phi, Triệu Hoằng Nhuận cùng với Triệu Hoằng Tuyên cùng ăn cơm trong Ngưng Hương cung, từ miệng Ngụy Vương biết được chuyện, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy kinh ngạc.
Hắn cũng không nghĩ tới hôm đó ở Tuấn Thủy doanh, còn thuyết phục được cả Tứ ca.
“Không chỉ Hoằng Cương...”
Ngụy Thiên Tử vô thức suýt chút nữa đã nói ra chuyện Lục công tử chủ động khẩn cầu đi tới Tề quốc làm con tin, cũng may kịp thời dừng lại.
“Trẫm nói là Hoằng Dự...” Ngụy Vương đổi giọng.
“Nhị vương huynh?” Triệu Hoằng Nhuận từ trong miệng Ngụy Vương nghe được tên Ung vương, nghi hoặc hỏi: “Nhị vương huynh đã làm gì sao?”
Ngụy Vương cười nói: “hắn khẩn cầu tạm vào Hộ Bộ, giúp ngươi điều phối quân lương...”
『 Ung vương huynh thật đúng là... Biết tận dụng. 』
Triệu Hoằng Nhuận không khỏi khâm phục “tốc độ” của Ung vương, lấy chiêu bài ủng hộ khai chiến ngang nhiên trà trộn vào Hộ Bộ.
“Phụ vương đồng ý?” Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi. Theo hắn thấy, dù sao Ung vương hiển nhiên muốn chính thức can thiệp vào công việc của Hộ Bộ, theo lẽ thường, Ngụy Vương sẽ không đồng ý.
Nhưng nằm ngoài dự đoán, Ngụy Vương mỉm cười: “không ai phản đối, trẫm vì sao không đồng ý?... Có ít người chậm một bước, bọn hắn chỉ có thể tự trách.”
『 Có ít người... Là chỉ Thái tử? 』
Triệu Hoằng Nhuận thức thời không tiếp tục hỏi, dù sao hắn đang nghiêng về phía Ung vương, bây giờ Ngụy Vương ngầm đồng ý Ung vương thò tay vào Hộ Bộ, Triệu Hoằng Nhuận cũng thấy vui mừng.
“Đúng, vật này cho ngươi.”
Nhớ ra điều gì đó, Ngụy Vương từ trong áo lấy ra ba cái lệnh bài màu vàng, tiện tay đưa cho Triệu Hoằng Nhuận, nói: “ba lần cơ hội.... Đưa vật này cho những tướng quân kia xem, trẫm sẽ không truy cứu lỗi của bọn họ.”
Ngụ ý là Triệu Hoằng Nhuận có ba lần ra lệnh cho các tướng quân, ba lần này, chỉ cần những tướng quân kia nghe theo Triệu Hoằng Nhuận, hơn nữa trong tay có Kim Lệnh, như vậy, Ngụy Vương sẽ không truy cứu lỗi của bọn hắn.
Cẩn thận nhận ba tấm lệnh bài, giao cho Trầm Úc bảo quản, Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt không vui: “phụ vương khẳng định hoàng nhi sẽ mắc sai lầm?”
Ngụy Vương cười không nói.
Sau đó, hắn đổi chủ đề, nói: “Bách Lý Bạt nói với trẫm, ngươi không yêu cầu hắn hành quân nhanh chóng đến Yên Lăng... Ngươi cói cho trẫm biết ngươi định làm gì.”
Nói đến chuyện chính sự, Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều, trịnh trọng nói: “phụ vương, hoàng nhi nghĩ như vậy, quân Sở một đường công phá thành trì, sĩ khí đang mạnh, lúc này liều mạng, là không khôn ngoan... Bởi vậy, hoàng nhi chuẩn bị ngăn Sở tại Yên Lăng một thời gian, hao mòn sĩ khí quân Sở. Bởi vậy, Tuấn Thủy doanh có đi nhanh, cũng vô ích, thay vì hành quân gấp gáp, tiêu hao tinh thần cùng thể lực, không bằng để bọn hắn chậm rãi lên đường... Như vậy, chờ bọn hắn đi tới Yên Lăng, sĩ khí quân Sở đã hao mòn gần hết, mà Tuấn Thủy doanh sĩ khí đang cao...”
“Cho nên...” Ngụy Vương nghe vậy gật đầu, sau đó cau mày hỏi: “nhưng Yên Lăng... Có thể thủ bao lâu?”
“Phụ vương yên tâm, theo hoàng nhi suy đoán, Yên Lăng hẳn đã tập hợp tiền tuyến bại binh, tin rằng binh lực không thành vấn đề, chỉ là sĩ khí thấp thôi, ngày mai hoàng nhi khởi hành đến Yên Lăng, nhất định sẽ làm Yên Lăng binh tướng sĩ khí tăng thêm....”
“Ngày mai?” Ngụy Vương ngẩn người.
Trầm thục phi cũng giật mình: “Hoằng Nhuận, ngày mai ngươi muốn đi?”
Triệu Hoằng Nhuận cung kính: “mẫu phi, mặc dù hoàng nhi cũng biết đại khái chuyện ngoài tiền tuyến, nhưng cũng không bằng tận mắt nhìn thấy... Dù sao cũng là chuyện binh gia, hoàng nhi lấy được Yên Lăng, tùy vào tình huống cụ thể, mới đưa ra quyết định.”
Trầm thục phi mở miệng, do dự không thôi, cuối cùng thở dài: “Vậy... Vậy ngày mai ngươi mang thêm vài bộ áo dày.”
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Lúc này, Triệu Hoằng Tuyên nói: “ca, bằng không ta cho huynh mượn đám Trương Ngao, Lý Mông?”
Triệu Hoằng Nhuận động tâm, dù sao Trương Ngao, Lý Mông cũng là tông vệ, giống như đám Trầm Úc, Vệ Kiêu, đều là do Tông phủ nghiêm ngặt dạy bảo, từng người thân thủ bất phàm, còn biết đọc biết viết, đúng là rất có ích.
Nhìn Bách Lý Bạt là biết, mỗi tông vệ đều là người có thể làm tướng quân, chỉ là những tông vệ trẻ tuổi chưa đủ kinh nghiệm mà thôi.
“Có được không?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Triệu Hoằng Tuyên mỉm cười, nói: “có gì không được?... Đám Trương Ngao, Lý Mông chắc cũng muốn tham gia trận chiến, đáng tiếc...”
『 Đáng tiếc ta không đi được...』
Triệu Hoằng Tuyên hơi buồn, hắn cũng muốn đi theo ca ca Triệu Hoằng Nhuận đến Yên Lăng, nhưng đáng tiếc, hắn không phải ca ca Triệu Hoằng Nhuận, bất luận là Ngụy Vương hay là mẫu phi, cũng sẽ không cho phép hắn đến Yên Lăng .
Dù sao hai người tuy chỉ kém nhau một tuổi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận thể hiện ra tài năng cùng độ chín chắn giống như người đã trưởng thành, điều này khiến Triệu Hoằng Tuyên vô cùng hâm mộ.
“Vậy thì được.”
Triệu Hoằng Nhuận cao hứng xoa đầu em trai, vui vẻ khi có thêm mười người tài giúp.
Hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ của mình cùng tông vệ của đệ đệ, đi thăm Ung vương, sau đó liền vội vã đến Yên Lăng.
Trước khi đi, hắn xin Ngụy Vương cho mượn quan viên Công Bộ phụ trách thuỷ lợi, đồn điền, xây dựng tổng cộng hai trăm người, xuất phát cùng Bách Lý Bạt, đồng hành còn có chiến xa đã cải tạo.
Mà điều làm cho Bách Lý Bạt dở khóc dở cười chính là, hôm qua Ngụy Vương vừa đưa ba miếng Kim Lệnh giao cho Túc vương, hôm nay, hắn liền nhận được một trong số đó, một phong thư, cùng với một bản đồ đường thủy.
“Thật là...”
Nhận được lệnh bài, Bách Lý Bạt không biết nên vui hay nên buồn.
Hắn sớm đã từ chỗ Ngụy Vương biết được, Túc vương có ba cơ hội mệnh lệnh tiền tuyến tướng lĩnh, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được, lúc hắn còn chưa xuất phát đã nhận được một miếng Kim Lệnh.
『 Không hiểu tiểu tử kia bảo ta làm gì...』
Bách Lý Bạt lắc đầu, mở thư do Triệu Hoằng Nhuận viết ra, chỉ thấy thư trên viết mấy chuyện, có mấy chuyện hắn đã đồng ý, tỉ như mang theo hai trăm chiếc chiến xa cải tạo, cùng với dẫn theo 200 quan viên và thợ Công Bộ, mặc dù hắn không hiểu Triệu Hoằng Nhuận đang muốn làm cái gì.
Nhưng chuyện cuối cùng trong thư, lại khiến hắn phải suy nghĩ.
Hóa ra, Triệu Hoằng Nhuận muốn Bách Lý Bạt, không cần phải lập tức đến Yên Lăng, mà là muốn hắn xây dựng một con đập gần nơi hợp lưu của Thái Hà cùng Vị Thủy. Tiếp đó, giữ lại một ít binh sĩ bảo vệ đập nước, rồi mới dẫn đại quân đi đến Yên Lăng.
『 Chẳng trách hắn xin bệ hạ điều 200 quan viên Công Bộ đến chỗ ta... Hợp lưu của Thái Hà cùng Vị Thủy... Nhưng quân Sở đang ở Yên Lăng... Hắn muốn làm gì? 』
Bách Lý Bạt thực sự đau đầu, theo hắn được biết, tình hình Yên Lăng không lạc quan, bởi vậy, hắn hi vọng mình có thể đến Yên Lăng càng sớm càng tốt, nhưng Triệu Hoằng Nhuận muốn hắn tới chỗ hợp lưu giữa Thái Hà cùng Vị Thủy, điều này làm hắn do dự.
『 Hả? Thái Hà...』
Bách Lý Bạt nghĩ ra điều gì đó, cẩn thận bản đồ đường thủy trên tay, vẻ mặt đăm chiêu.
『 Túc Vương điện hạ lo lắng quân Sở đi thuyền ngược Thái Hà mà lên, đánh thẳng vào Đại Lương sao?... Nhưng hành động này quá nguy hiểm, quân Sở không dám làm như vậy... Nhưng nếu không phải như vậy, quân Sở hiện tại đang đánh Yên Lăng, Yên Lăng cách Thái Hà rất xa. Nếu thế, xây một con đập ở gần Thái Hà có mục đích gi? 』
“Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì?”
Bách Lý Bạt không thể hiểu được.