“Cái gì Túc vương, quả là vô lý!”
“Một thằng nhóc 14 tuổi, thì biết gì?”
“Kẻ địch trước mặt, hắn còn muốn đoạt quyền, thật là ngu xuẩn!”
Sau khi rời khỏi phòng Triệu Hoằng Nhuận, Bùi Chiêm, Triệu Chuẩn, Từ Hựu Chi, Trần Thích, Vương thuật, Mã Chương sáu người đến phòng thảo luận.
Vừa đến nơi, Vương Thuật cùng Mã Chương nhịn không được, bắt đầu chửi ầm lên, mà Trần Thích ở một bên giữ im lặng.
Lúc lâu sau, Triệu Chuẩn thở dài: “Vương Đô Úy, Mã Đô Úy, hai người các ngươi mắng mỏ thì có ích lợi gì? Túc vương có chiếu chỉ, chúng ta không thể từ chối.”
“Sớm biết như vậy, thà giao ra binh quyền, còn tốt hơn để Trần Đô Úy bị Túc vương ghi thù...” Từ Hựu Chi cũng thở dài.
Năm người còn lại nghe xong im lặng.
Trần Thích không tín nhiệm Túc vương, chậm chạp không giao binh quyền chỉ vì hắn quá trẻ, mà những người còn lại cũng ủng hộ hắn. Ai ngờ, vị Túc vương kia lại có chiếu chỉ.
“Việc đến nước này, nói gì cũng vậy.” Trần Thích thở dài, quay đầu nhìn Vương Thuật, Mã Chương, nói: “hai vị, lúc ta không ở Yên Lăng, hy vọng hai vị có thể khuyên nhủ Túc vương, trước mắt, một ý nghĩ của Túc vương... Quyết định Yên Lăng sống chết.”
Vương Thuật, Mã Chương liếc nhau, trịnh trọng gật đầu: “Trần huynh yên tâm, bọn ta sẽ cố gắng.... Chỉ sợ hắn không nghe.”
“Không nghe cũng phải nói, vì đây là cách duy nhất.” Trần Thích nghiêm túc.
Thảo luận ngắn gọn vài câu, Trần Thích liền cáo từ, dẫn theo năm ngàn quân trong thành, đi tới đầu nguồn Yên Thủy, chuẩn bị xây dựng đập nước.
Triệu Hoằng Nhuận đưa ra con số năm ngàn, ở trong mắt Trần Thích là hành động mất trí.
Yên Lăng hiện tại chỉ có hơn một vạn quân, nhưng Túc vương lại vì muốn xây một con đập vô dùng mà điều đi gần một nửa binh lực, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng chuyện cho tới giờ, Trần Thích cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hành động này, lập tức bị quân Sở phát hiện, dù sao không chỉ Yên Lăng theo dõi quân Sở, mà quân Sở cũng quan sát Yên Lăng, bây giờ Đô Úy Trần Thích dẫn theo năm ngàn quân đi xây đập nước, quân Sở há sẽ không biết?
“Cái gì? Yên Lăng Đô Úy Trần Thích, xây đập nước ở đầu nguồn?”
Khi tin tức truyền đến chỗ Bình Dư Quân Hùng Hổ, hắn thực sự bất ngờ.
Mặc dù Trần Thích chỉ là Yên Lăng thành Đô Úy, nhưng hắn đã đánh với quân Sở nhiều lần, quân Sở bị ngăn ở Yên Thủy, cũng bởi vì người này.
Vì vậy, Hùng Hổ sao lại không biết Trần Thích.
“Trần Thích muốn xây đập nước, là muốn chờ quân ta vượt qua Yên Thủy thì cho nước nhấn chìm quân ta?”
Tướng lĩnh trong lều soái của Hùng Hổ, nghe được tin tức này đều cười nhạo, bởi vì theo ý nghĩ của bọn hắn, Trần Thích đang làm việc vô ích.
“Cái này Trần Thích... Tại sao đột nhiên làm ra hành động liều lĩnh như vậy?” Hùng Hổ cảm thấy khó hiểu, trải qua mấy lần đánh trận, hắn cũng hiểu Trần Thích chút ít, biết đối phương là người cẩn thận, chắc sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này.
Đột nhiên hắn có một suy nghĩ, hỏi: “nghe nói... Cơ Tư (Triệu Nguyên Tư) đã phái một đứa con đến Yên Lăng?”
“Đúng vậy, là Túc vương Cơ Nhuận.” Một tướng lĩnh bĩu môi: “chỉ là một thằng nhóc 14 tuôit... Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng đòi xưng vương, Ngụy quốc, vong quốc không xa.”
『 Túc vương Cơ Nhuận...』
Hùng Hổ đi đi lại lại, trầm ngâm nói: “theo ta biết, Trần Thích nhiều lần dẫn quân chiến đấu với... Bởi vậy, sẽ không vô duyên vô cớ rời Yên Lăng, Ô Càn, ngươi nói xem, Trần Thích có phải hay không đã bị Túc vương Cơ Nhuận ghen ghét?”
Ô Càn trầm tư phút chốc, gật đầu nói: “quân thượng, chuyện này rất có khả năng. Cơ Nhuận còn trẻ đã chạy đến Yên Lăng tiền tuyến, chắc có ý định đánh lui quân ta... Đã như vậy, hắn nhất định sẽ muốn tiếp quản Yên Lăng binh quyền, có lẽ Trần Thích không chịu giao ra binh quyền, nên Cơ Nhuận liền dứt khoát phái hắn ra ngoài...”
“Vậy... Xây đập là có ý gì?”
Ô Càn gượng cười, nói: “chiến tranh xưa này thường dùng thủy công, hỏa công, có lẽ Túc vương Cơ Nhuận cũng muốn làm vậy?”
Lời vừa nói ra, các tướng lĩnh Sở đều cười vang.
Hùng Hổ cũng bật cười lắc đầu, cảm khái nói: “không biết trời cao đất rộng. Cho là biết thủy công liền có thể đánh lui mấy vạn quân Sở tiên phong? Xem ra công tử Ngụy quốc cũng chỉ đến vậy.”
“Nhưng chỉ có vậy thì quân ta mới có cơ hội.” Ô Càn chớp mắt, hỏi: “quân thượng muốn phái người đi chơi với Trần Thích không?”
Hùng Hổ nghe được giọng điệu trêu đùa, vui vẻ nói: “để ý đến hắn làm gì?... Nếu Trần Thích đã bị Cơ Nhuận xa lánh... Một khi chúng ta phái binh đi quấy rối hắn xây đập, bảo đảm hắn sẽ quay đầu trở về Yên Lăng... Thật vất vả mới có Cơ Nhuận giúp ta một tay... Cứ để Trần Thích cùng năm ngàn binh lính từ từ xây đập, chờ khi hắn xây xong, thì đại quân đã sớm vượt qua Yên Thủy.”
“Mạt tướng cũng có ý này.” Ô Càn nói tiếp: “quân thượng, Yên Lăng hiện tại thiếu đi năm ngàn quân, lại không có Trần Thích, đây là thời cơ tốt để tấn công...”
“Ừm.” Hùng Hổ gật gật đầu, bỗng nhiên sờ sờ cằm, ác ý nói: “việc này không nên chậm trễ, chờ ta sẽ viết chiến thư cho thằng nhóc kia, khiêu khích hắn đánh với ta một trận...”
Một lúc sau, Hùng Hổ liền viết xong một bức chiến thư, sai người buộc vào tên, bắn sang bờ bên kia, tự có binh lính tuần tra nhặt được, đưa đến chỗ Triệu Hoằng Nhuận.
Trong vòng chưa đến hai giờ, Triệu Hoằng Nhuận đã nhận được bức chiến thư.
“Tên này muốn khích điện hạ đánh với hắn một trận?”
Bọn người Trầm Úc đứng sau lưng Triệu Hoằng Nhuận nhìn vào bức thư, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Hóa ra, Hùng Hổ coi trọng thân phận quý tộc của hai bên, dự định cùng Triệu Hoằng Nhuận phân cao thấp, xem xem Sở quốc Hùng thị và Ngụy quốc Cơ thị, hậu duệ hai bên ai xuất sắc hơn.
“Nói như vậy, e rằng hắn chỉ muốn Túc vương điện hạ để hắn qua Yên Thủy...” Trương Ngao một lời vạch trần ý định của Hùng Hổ.
Lý Mông đứng bên cạnh cũng tươi cười, nói: “xem ra, tuổi của điện hạ, che mắt không ít người.”
Các tông vệ vui vẻ cười.
Đoán chừng ở đây chỉ có đám tông vệ bọn hắn mới biết, “mười bốn tuổi” là một lớp ngụy trang, chứ thực sự Túc vương là một công tử rất thông minh.
“Bình Dư Quân Hùng Hổ, quả nhiên không có ý định quấy nhiễu Trần Thích...” Vệ Kiêu thán phục.
“Hắn làm sao có thể đi tấn công Trần Thích?” Triệu Hoằng Nhuận cười cười, chỉ vào thư, từ tốn nói: “ngươi xem, hắn khen ta『 mặc dù tuổi nhỏ đã nắm quyền lớn 』, điều này có nghĩa hắn đã biết ta tiếp quản Yên Lăng... Xem ra, ta suy đoán không sai, Yên Lăng có gian tế, chỉ không biết gian tế trà trộn vào nạn dân, hay trà trộn vào bại quân... Chuyện ta bảo các ngươi làm xong chưa?”
Nghe vậy, Cao Quát nói: “điện hạ, không cần chúng ta ra tay, Trần Thích đã tự động rời đi, trong thành bây giờ, đều nói điện hạ, công báo thù tư...”
“Ồ?” Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười nói: “không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích... Yên lặng hiện tại chỉ còn năm ngàn quân, còn đuổi Trần Thích đi, lại có một vị Túc vương bảo thủ, độc đoán... Tin rằng quân Sở đang nôn nóng vượt qua Yên Thủy, công phá Yên Lăng...”
Các tông vệ nở nụ cười, trong nụ cười đầy sự giễu cợt.
“Vậy Bình Dư Quân Hùng Hổ...”
Liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Chủng Chiêu thấp giọng hỏi: “điện hạ muốn đánh sao?”
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ rồi nói: “các ngươi thay ta gửi một bức thư, lời lẽ kiêu ngạo... Về phần đề nghị hắn đã viết, liền nói, bản vương không tin hắn, chỉ cho phép hắn gửi một ngàn binh lính sau khi xây xong cầu, đến lúc đó, bản vương cũng phái ra một ngàn binh lính... Hai bên dùng một ngàn binh lính đọ sức một trận.”
“Đối phương sẽ đồng ý sao?” Phương Sóc kinh ngạc nói: “sợ rằng Bình Dư Quân Hùng Hổ sẽ lo một ngàn người kia bị quân ta tiêu điệt?”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn về phía tông vệ mượn từ chỗ em trai, nói: “nếu như là ta, ta sẽ đồng ý... Quân Sở có sáu vạn, nếu chỉ hy sinh ngàn người mà chiếm được Yên Lăng, cớ sao không làm?... Đến lúc đó, Hùng Hổ sẽ mặc kệ lời hứa, chỉ cần hắn không phải đồ ngu, liền sẽ để một ngàn quân bảo vệ cầu, đảm bảo an toàn cho số quân Sở qua sông...”
“Thì ra là thế.” Phương Sóc hiểu ra, gật đầu.
“Mục Thanh, đi gọi Bùi Chiêm đến... Cố gắng đừng để lộ, ta muốn giao cho hắn vài việc.”
“Vâng!”