“Sau hai ngày... Sao?”
Màn đêm buông xuống, Hùng Hổ cầm bức thư của Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời chuyển cho các tướng lĩnh trong lều xem.
Khi biết chuyện, các tướng lĩnh trong lều đều giật mình.
“Túc vương... Vậy mà đồng ý?” tướng Sở Ô Càn giật mình nhìn Hùng Hổ, khó tin nói: “quân thượng, ngài... Ngài thuyết phục hắn đồng ý bằng cách nào?”
Hùng Hổ nói: “trong thư viết, nếu như hắn có thể thắng, quân ta sẽ dừng lại. Nói cách khác, quân Sở sẽ dừng bước tại Yên Thủy.”
“Hắn... Tin?” tướng Sở Thân Kháng sờ cằm, kinh ngạc hỏi.
“Thay vì nói hắn tin, không bằng nói hắn buộc phải tin.” Hùng Hổ mỉm cười, hừ lạnh nói: “dưới sự tấn công của Đại Sở, Ngụy quốc sao có khả năng ngăn cản? Thay vì tìm cách đẩy lùi quân ta, thì Ngụy quốc có lẽ chỉ muốn ngăn quân ta lại... Lúc này đưa ra một miếng mồi, Túc vương há sẽ không cắn câu? Nếu là người khác, ta tin kẻ đó cũng sẽ tóm lấy cơ hội, cố gắng thắng cược, buộc Sở quân ta dừng bước tại Yên Thủy...”
“Thành trì đã mất cũng bỏ sao?” Ô Càn nhíu mày hỏi.
Hùng Hổ nghe vậy cười ha ha: “người Ngụy tự nhiên muốn cướp lại thành trì, vấn đề là, bọn hắn không đủ năng lực. Dưới sự tấn công của quân ta, bọn hắn không bị diệt vong đã là chuyện khó. Phản công? Ha ha ha!... Dù sao, hai nước có quân số chênh lệch quá xa.”
Các tướng lĩnh trong lều đều tán thành, một lúc sau, Thân Kháng nhíu mày hỏi: “ nhưng, chỉ dùng ngàn binh lính để cược thì chúng ta cũng không có lợi.. Quân thượng, Ngụy quốc mặc dù kém quân ta về quân số, nhưng trình độ luyện sắt Ngụy quốc cao hơn nước ta, vũ khí, áo giáp, đều có chất lượng cao hơn quân ta, nếu không có ưu thế về quân số, thì chỉ có một ngàn binh sĩ, e rằng không thể thắng...”
Nghe đến đó, Hùng Hổ nở một nụ cười quỷ dị: “ngươi tưởng là thật? Đó chỉ là cái cớ để lừa Túc vương ngầm đồng ý cho quân ta xây cầu thôi... Một khi cây cầu thuận lợi dựng xong, ai sẽ quan tâm vụ cá cược đó!”
『 Thì ra là thế! 』
Các tướng lĩnh nhìn nhau cười tươi.
“Nhưng thanh danh quân thượng sẽ bị tổn hại...” Ô Càn nhíu mày nói: “theo cách nhìn của mạt tướng, chuyện không cần rắc rối như vậy? Vốn không cần quân thượng cá cược, bây giờ Yên Lăng chỉ có năm, sáu ngàn quân, dù quân ta mạnh mẽ vượt Yên Thủy, quân Ngụy cũng chưa chắc ngăn được...”
“Không, như thế không an toàn.” Hùng Hổ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “ngươi chỉ nhìn thấy năm, sáu ngàn quân, nhưng Yên Thủy đầu nguồn Trần Thích, lúc nào cũng có thể dẫn quân trở về Yên Lăng... Mặc dù Túc vương Cơ Nhuận đẩy Trần Thích đi, nhưng nếu Yên Lăng nguy cấp, hắn sẽ gọi Trần Thích về, nếu đã vậy, Yên Lăng sẽ lại có hơn vạn quân, là trở ngại cho quân ta vượt sông... Bởi vậy, hoặc không đánh, đã đánh, liền muốn một đòn, vượt qua Yên Thủy, khiến cho Trần Thích không kịp cứu viện!”
“Thì ra là thế.” Ô Càn gật đầu hiểu ý: “quân thượng dự định hai ngày sau, đột nhiên tập kích, một đòn tấn công bờ kia Yên Thủy!”
“Đúng!” Hùng Hổ gật đầu cười nói: “các vị về chuẩn bị đi, hai ngày sau, chúng ta sẽ tiên phong vượt Yên Thủy, đến thẳng Ngụy đô Đại Lương!... A, đúng, còn có Túc vương, các vị đến lúc đó chú ý một chút, nếu có thể bắt sống hắn, đó sẽ là một con cờ tốt.”
“Mạt tướng đã hiểu.”
Tất cả tưỡng lĩnh trong lều đồng loạt đáp.
Hai ngày chớp mắt trôi qua, ngày 23 tháng 10, Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới nói cho quan viên trong thành: hắn đã đồng ý với đề xuất của Hùng Hổ, đồng thời lệnh cho Vương Thuật, Mã Chương dẫn quân theo hắn xuất chinh.
Nghe được tin này, Triệu Chuẩn, Từ Hựu Chi, Vương Thuật, Mã Chương 4 người biến sắc, chỉ có Bùi Chiêm nhìn Triệu Hoằng Nhuận không nói gì.
“Hoang đường! Hoang đường!” Vương Thuật là người đầu tiên nhảy ta, lớn tiếng phản bác: “Túc vương điện hạ, tuyệt đối không thể để Sở tặc lừa gạt!... Sở quốc ngấp nghé Dĩnh Thủy quận từ lâu, bây giờ quân Sở đang thắng thế, sao lại tự dưng đi đánh cược? Hùng Hổ là đang dụ dỗ điện hạ, để điện hạ cho phép hắn xây cầu!... Một khi quân Sở xây xong cầu, chính là lúc Yên Lăng lâm nguy!”
“Đúng vậy, điện hạ.” Mã Chương cũng vội vàng nói: “cá cược vốn không thể tin!... Nếu quân số bằng nhau, quân ta có ưu thế vũ khí, áo giáp, quân Sở căn bản không thể chiến thắng quân ta! Nhưng Hùng Hổ vẫn đưa ra đề xuất này, chứng tỏ hắn không quan tâm đến vụ cá cược, chẳng qua là vì lừa gạt điện hạ đồng ý hắn xây cầu thôi!... Điện hạ tuyệt đối không thể trúng kế!”
『 Ừm, vẫn có tướng lĩnh đáng tin, nếu không, những người này sẽ không chặn được sáu vạn quân Sở ở đây..』
Triệu Hoằng Nhuận thầm khen Vương Thuật, Mã Chương vài câu, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì khác, không quan tâm nói: “bản vương đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời!”
“Túc vương điện hạ!” Vương Thuật, Mã Chương hai người lo lắng to tiếng, đáng tiếc Triệu Hoằng Nhuận không thèm quan tâm.
Bọn hắn đành dùng ánh mắt xin Bùi Chiêm đứng ra.
Nhưng để bọn họ bất ngờ là Bùi Chiêm hôm nay không nói lấy một câu, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
『 Thật là... Ha ha, Vương Thuật, Mã Chương, các ngươi quá coi thường Túc vương điện hạ rồi... Không đúng, phải nói là chúng ta đều đánh giá thấp Túc vương, tâm cơ Túc vương... Rất lớn, lớn đến mức, các ngươi không dám nghĩ tới...』
Nhớ lại hai ngày trước bị Túc vương Triệu Hoằng Nhuận bí mật gọi tới, nói ra kế hoạch của mình, Bùi Chiêm lúc này mới nhận ra, người kém cỏi, không phải Túc vương, mà là bọn hắn, những người trông mặt bắt hình dong.
『 Khó trách bệ hạ đã ban cho Túc vương nhiều quyền lợi như vậy... Thực sự là uổng công sống nhiều năm..』
Trong lòng cười khổ, nhưng Bùi Chiêm không dám để lộ, dù sao Triệu Hoằng Nhuận đã cảnh cáo hắn, trong Yên Lăng thành có gian tế, bởi vậy, tuyệt đối không thể để lộ.
Nghĩ đến đây, Bùi Chiêm liền giả vờ bất lực, lắc đầu.
“Cái này, nên làm thế nào...”
Vương Thuật, Mã Chương nhìn nhau, hai tay siết chặt.
Nửa giờ sau, quân trong thành ra hết, Triệu Hoằng Nhuận dẫn đi tất cả quân đội, biến Yên Lăng thành một tòa thành trống.
Chứng kiến cảnh này, Vương Thuật, Mã Chương cảm thấy tương lai ảm đạm.
“Cái này... Có thể thắng sao?” Triệu Chuẩn nghi ngờ hỏi.
Trong mắt Bùi Chiêm ánh lên sự vui vẻ, nhưng vẫn thở dài, nói: “việc đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể cầu nguyện... Nếu chiến sự không ổn, chúng ta chỉ đành dời dân chúng trong thành đến An Lăng...”
“Cũng chỉ đành như vậy .” Từ Hựu Chi thở dài, lắc đầu cảm khái: “Túc vương... Thật sự quá bảo thủ!”
“...” Bùi Chiêm nhìn nhưng không nói.
Bởi vì, chưa đến lúc tiết lộ sự thật.
Ngay sau đó, lệnh điều động được phát ra toàn thành Yên Lăng, một khi tiền tuyến không ổn, toàn bộ dân chúng toàn thành di dời đến An Lăng.
Sau khi nghe được tin này, dân chúng nạn dân đều thu dọn đồ đạc, sẵn sàng rút lui, mà gia đình có chút của cải, thì sớm đã chuyển đồ lên xe ngựa, tụ tập trước cổng thành, đòi đến An Lăng trước.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận lệnh Vương Thuật, Mã Chương tập kết năm ngàn quân chờ tại bờ bên này.
Có lẽ để tránh Triệu Hoằng Nhuận hoài nghi, Hùng Hổ cũng không cho quân xây cầu ngay, mà đợi đến khi quân Ngụy tới, lúc này mới lệnh quân Sở xây cầu ngay trước mặt quân Ngụy.
“Điện hạ, lúc này nên tấn công...”
Mắt thấy quân Sở bắt đầu xây cầu, Vương Thuật đề nghị với Triệu Hoằng Nhuận: “nhân lúc bọn hắn xây cầu, nếu phải cung thủ tấn công, chắc chắn có thể bắn chết hơn ngàn!”
『 Hơn ngàn?... Quân Sở ở đây có 6 vạn, ngươi giết chết một ngàn thì có tác dụng gì? Hoặc không đánh, đã muốn đánh, liền muốn tiêu diệt hết 6 vạn quân Sở! 』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn sang Vương Thuật, từ tốn nói: “bản vương đã lập giao ước với Hùng Hổ, há có thể vi phạm? Truyền lệnh xuống, trước khi một ngàn quân Sở sang sông, toàn quân không cho phép công kích!”
“Điện hạ...”
“Đây là lệnh!”
Vương Thuật, Mã Chương liếc nhau, thở dài.
Thấy quân Ngụy không thừa cơ tấn công, Hùng Hổ lộ ra nụ cười lạnh: “ Túc vương Cơ Nhuận, quả thật quá ngây thơ, ngây thơ đến mức nực cười.... Truyền lệnh xuống, một ngàn quân Ngụy sau khi qua sông liền bày trận đối địch, yểm hộ quân phía sau vượt qua Yên Thủy!”
“Rõ!”
Sau khi xây xong cầu, dưới con mắt hoang mang của binh Ngụy, một ngàn binh Sở an toàn vượt qua Yên Thủy.
Theo thỏa thuận, bọn hắn được xếp trận, sau đó chiến đấu với một ngàn binh lính Ngụy quốc, lấy kết quả của trận chiến quyết định xem quân Sở có dừng bước hay không, nhưng rõ ràng Hùng Hổ không quan tâm thỏa thuận, một ngàn quân Sở vừa qua sông liền lập tức tấn công quân Ngụy.
“Ta biết! Ta đã biết!”
Thấy Sở quân tấn công, Vương Thuật nhìn Triệu Hoằng Nhuận với vẻ phẫn nộ: “phản kích! Phá cầu!”
Đồ đần cũng hiểu, quân Sở khó khăn lắm mới dựng được một cây cầu, há sẽ để quân Ngụy phá huỷ, quân Sở không tiếc thương vong, lấy kiểu tấn công cảm tử buộc quân Ngụy rút lui.
『 Xong...』
Thấy càng ngày càng có nhiều quân Sở xông qua cầu, Mã Chương nắm chặt tay.
“Nhanh...” Hắn kéo một người bên cạnh, gấp gáp nói: “cấp tốc báo cho Yên Lăng, Yên Thủy không chống đỡ được nữa!”
『...』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn cảnh này, nhưng không nói gì, vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh.
Bỗng nhiên, hắn chậm rãi bỏ đi quần áo trên người, bộ giáp kiểu tông vệ bên trong
“Mục Thanh... Ngươi lấy danh nghĩa bản vương, rút quân!”
“Rõ!”
Mục Thanh mặc một bộ quần áo sang trọng, dẫn theo tông vệ, cùng với lá cờ có danh nghĩa『 Túc Vương』, chậm rãi lui quân.
Giống như sợ hãi chạy trốn.