『 Cuối cùng cũng không đến mức bại trận... Nhưng Túc vương đang có ý đồ gì? 』
Tiếp nhận quyền chỉ huy từ chỗ “Túc vương”, Vương Thuật cau mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang đứng phía sau, trong đầu không hiểu gì cả.
Hắn hạ giọng hỏi: “Túc vương điện hạ, ngài...”
Trước khi hắn kịp lên tiếng đã bị Triệu Hoằng Nhuận chặn lại: “Túc vương đang chạy trốn. Ta gọi Khương Nhuận, là Vương Đô Úy hộ vệ, đừng nhớ nhầm... Mặt khác, cẩn thận thế tấn công quân Sở sẽ mãnh liệt hơn.”
“...” Vương Thuật kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chậm rãi gật đầu.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận suy đoán, “Túc Vương” chạy trốn, đối với Ngụy binh ảnh hưởng không lớn, dù sao sau khi hắn đến Yên Lăng chuyện gì cũng không làm, ngay cả khi hắn tiếp nhận toàn bộ quân Ngụy ở Yên Lăng, cũng không thể thay đổi uy tín của ba người Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương trong lòng binh sĩ.
Rốt cuộc ba người đã nhiều lần đánh lui quân Sở, ngăn quân Sở bên bờ Yên Thủy, mà Triệu Hoằng Nhuận hắn đã làm gì?
Không có!
Nói thẳng ra, Túc vương hắn ở trong lòng quân Ngụy, có cùng không có không hề khác biệt.
Nhưng quân Sở làm sao nghĩ được như vậy.
Giống như Hùng Hổ, lúc này đang tức gần chết.
Hắn thấy, “Túc vương” chạy trốn, thì về cơ bản trận chiến cũng đã kết thúc, nhưng ai ngờ, Vương Thuật, Mã Chương, dựa vào uy tín của cá nhân, đề cao sĩ khí của quân Ngụy.
Đây quả thực là... Không thể tin được!
“Tiến công! Tiến công! Tiến công!”
Hét lên vài tiếng, Hùng Hổ nghiến răng nghiến lợi mắng Vương Thuật, Mã Chương, hằn học nói: “Cơ Nhuận tiểu nhi chính là chủ soái, chủ soái đã chạy, đám người kia còn có thể kiên trì bao lâu? Tấn công cho ta!”
“Rõ!”
“Bảo Ngu Từ lệnh cung thủ bắn tên, không tiếc bất cứ giá nào đẩy lùi quân Ngụy!”
“Rõ!”
Theo lệnh của Hùng Hổ, quân Sở lại mạnh mẽ tấn công, nhất là cung thủ bắn tên không phân biệt địch ta, vì ngăn cản quân Ngụy, không tiếc giết quân mình.
Dưới sức mạnh từng cơn mưa tên rải xuống, bất kể là quân Sở hay quân Ngụy cũng đều chết vô số.
“Vậy mà mặc kệ binh sĩ phe mình, đám người kia điên rồi sao?”
Nhìn đám cung thủ nước Sở, Đô Úy Vương Thuật khiếp sợ lẩm bẩm.
“Hừ.” Triệu Hoằng Nhuận khẽ hừ một tiếng, thấp giọng nói: “không phải Hùng Hổ bị điên, chỉ là hắn cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất...”
『 Thời cơ tốt nhất... Chẳng lẽ là bởi vì “Túc Vương chạy trốn”? 』
Vương Thuật nhin sang Triệu Hoằng Nhuận.
『 Túc vương điện hạ, rốt cuộc là đang mưu đồ thứ gì? 』
Đô Úy Mã Chương nghi hoặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn chiến trường hỗn loạn mà mặt không biến sắc, hai người bọn họ dần hiểu ra, trí tuệ của Túc vương e rằng không giống biểu hiện bề ngoài của hắn.
“Trước mắt, chúng ta nên làm gì?” Vương Thuật thấp giọng hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ nhìn Vương Thuật, thấp giọng nói: “quân Sở sẽ buộc quân ta lui lại, vậy, liền thuận theo bọn họ, chậm rãi lui lại...”
“Không phản công sao?”
“Phản công? Ngươi cho rằng có thể thắng sao? Kể từ khi cầu được xây xong, ngươi không phải đã xác định trận chiến này tất thua sao?... Bằng không, ngươi phái người cấp báo cho Yên Lăng làm gì?”
“Ta...” Vương Thuật nghe vậy kinh ngạc, hắn không nghĩ Triệu Hoằng Nhuận lại chú ý tới việc hắn sai người báo tin cho Yên Lăng.
“Kéo dài thời gian, trì hoãn cho dân chúng có thời gian rút lui... Giống như trước đây ngươi đã làm.” Triệu Hoằng Nhuận nhìn sang Vương Thuật.
『...』
Nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoằng Nhuận, Vương Thuật lần đầu tiên cảm thấy mình không thể nhìn ra suy nghĩ trong đầu Túc vương.
“Mạt tướng hiểu.”
Quả nhiên, quân Sở dùng cung tên không ngừng ép quân Ngụy lui binh.
Mỗi lần mũi tên rơi xuống, đều xa hơn vị trí trước đó mười thước.
『 Quân Sở... Quả nhiên là muốn bức quân ta lui lại? 』
Mã Chương nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cứng lại.
Mặc dù binh Ngụy dựa vào lá chắn, hầu như không có thương vong, nhưng mà nỗi sợ trong lòng, lại khiến cho bọn hắn lui bước.
Cũng khó trách, dù sao trận mưa tên quá mức kinh khủng, kinh khủng đến mức dù Ngụy binh tay cầm lá chắn, nhưng lòng thì vẫn sợ hãi.
Binh Ngụy càng lúc càng lùi ra xa Yên Thủy, mà không gian cho binh Sở thì tăng lên, càng ngày càng có nhiều binh Sở vượt sông.
『 Trì hoãn... Sao? 』
Vương Thuật liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ngừng ra lệnh binh sĩ tấn công.
Không biết vì sao, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Túc vương, hắn cũng không còn căng thẳng như trước.
“Ngươi có thể dùng cung tên phản công... Đây chính là cơ hội suy yếu quân Sở.” Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nhắc nhở.
“Ồ, đúng!” Vương Thuật chợt tỉnh giấc mộng, lập tức quát lên: “cung thủ đâu?... Nhắm chuẩn phía trước, bắn!”
Cung thủ đứng đằng sau, nghe lệnh, liền dám bắn tên.
Mà mục tiêu đương nhiên là quân Sở đã qua sông.
Nhưng binh Sở mặc kệ sống chế, bất chấp việc có bị trúng tên hay không, không ngần ngại hy sinh, từng bước áp sát quân Ngụy.
Điều càng tồi tệ hơn, là quân Sở liên tục qua sông gia nhập vào đám cảm tử quân này.
Đối mặt với kiểu chiến thuật tự sát của quân Sở, quân Ngụy mặc dù không bại, nhưng liên tục bị đẩy lùi.
『 Sĩ khí quân ta... suy yếu, là bởi vì nhận ra trận chiến này không có phần thắng sao? 』
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn quân Ngụy đứng gần, thấy bọn họ sắc mặt hoang mang, nói với Vương Thuật: “nói cho binh lính, ngươi đã thông báo tình hình chiến đấu với Yên Lăng, Yên Lăng đang nhanh chóng di chuyển dân chúng, nhưng, điều này cần thời gian!... Người thân của bọn hắn cần thời gian, cần các binh lính ngăn cản quân Sở một lúc!”
Vương Thuật gật đầu hiểu ý, hít sâu một hơi, hét lớn: “các huynh đệ!”
“...”
Binh lính xung quanh đều quay sang nhìn Vương Thuật.
Chỉ thấy Vương Thuật cười khổ một tiếng, tiếc nuối nói: “xin lỗi, trận chiến này quân ta e rằng không thắng nổi... Nhưng không sao, ta đã sớm thông báo cho Yên Lăng, tin rằng Yên Lăng đang di dời dân chúng... Nhưng điều này cần thời gian, người thân, huynh đệ, tỷ muội của các ngươi bọn hắn cần thời gian... Chúng ta cầm chân quân Sở một lúc, liền có rất nhiều dân chúng sẽ không bị Sở cẩu sát hại... Ta hi vọng các ngươi, đánh đến một khắc cuối cùng!”
『 Thì ra Yên Lăng đã nhận được tin tức sao? 』
『 Vậy là tốt rồi...』
Sau khi nghe được lời này, binh Ngụy đã tỏ ra nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Hiện tại, điều chúng ta cần làm là ngăn cản quân Sở!.. Bộ binh lùi ra sau mười bước, cung thủ bắn tên!”
“Ác ác --”
“Lui tiếp mười bước, cung thủ bắn tên!”
“Ác ác --”
Dưới sự chỉ huy của Vương Thuật, Mã Chương, binh Ngụy chỉnh tề lui lại, cũng đồng thời dùng cung tên bắn chết quân Sở đang xông tới.
『 Quân Sở đã tổn thất, hơn bốn ngàn người , hừ...』
Triệu Hoằng Nhuận nhìn cảnh tượng trước mặt, khinh bỉ quân Sở dùng loại chiến thuật lấy mạng người để dành chiến thắng.
Nhưng không thể phủ nhận, loại chiến thuật vô cùng thích hợp với quân Sở, dù binh Ngụy rõ ràng chiếm địa lợi cùng ưu thế trang bị, vậy mà không thể không lui lại.
Được một thời gian, Vương Thuật nói với Triệu Hoằng Nhuận: “đã lùi ra khỏi tầm bắn của quân Sở... Còn phải lùi sao?”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn quân Sở đang dàn trận, ước chừng thấy được sáu ngàn quân Sở đã vượt qua Yên Thủy, hắn liền lắc đầu, thấp giọng nói: “quân ta đã thoát khỏi tầm bắn của quân Sở, đồng nghĩa với binh Sở có thể tấn công mà không sợ bị cung thủ bắn trúng... Lúc này không trốn, còn chờ lúc nào? Lệnh toàn quân, quay người, trốn!”
『 Thật quả quyết...』
Vương Thuật giật mình, lập tức lệnh hai hộ vệ cưỡi cùng một con ngựa, nhường một con cho Triệu Hoằng Nhuận, vung tay hô hào: “các huynh đệ, chúng ta đã trì hoãn đủ lâu, bây giờ chúng ta cần lo cho chính mình !... Tạm thời giữ lại cái mạng này, chờ mai sau tìm Sở cẩu báo thù!... Nghe lệnh ta, toàn quân rút lui!”
Kỳ thực quân Ngụy đã sớm muốn rút lui, chỉ là vì quân lệnh, đồng thời cũng vì người thân trong thành Yên Lăng, nên không chạy trốn ngay, giờ nghe lệnh này, toàn quân lập tức xoay người, bỏ chạy theo hướng bắc.
『 Mẹ kiếp, đám binh Ngụy kia chạy trốn? 』
Vừa định tấn công vào quân Ngụy, nhìn thấy điều này, Ô Càn nổi trận lôi đình, trong lòng tự nhủ đám người kia giết nhiều như vậy, há có thể để bọn hắn chạy thoát.
Không chần chừ, Ô Càn liền hạ mệnh lệnh: “đuổi theo!”
“Ác ác --”
Sĩ khí của quân Sở sau khi vượt sông đang tăng cao, nghe được mệnh lệnh liền đuổi theo quân Ngụy.
Cùng lúc đó, Yên Lăng.
Bùi Chiêm đứng trên tường thành, nhìn xuống dân chúng đang dần sơ tán.
“Bùi đại nhân, đây là nhóm người cuối cùng...”
Triệu Chuẩn đứng bên nhắc nhở.
“Ừ” Bùi Chiêm gật đầu, lưu luyến ngắm thành trì lần cuối, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Phóng hỏa đốt thành!”