Dân chúng trong thành Yên Lăng lần lượt rút về An Lăng ở phía bắc.
Mà binh Ngụy cũng theo lệnh Triệu Hoằng Nhuận, Vương Thuật, Mã Chương rút lui khỏi Yên Thủy.
Sau lưng bọn hắn, đó là sáu vạn Sở binh, chi chít đầu người, phủ kín mặt đất.
Vương Thuật quay đầu nhìn, cũng bị cảnh tượng sau lưng dọa sợ.
“Sở... Binh Sở đuổi tới...”
Hắn nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, lo lắng nói: “điện... Không, Khương Nhuận đại nhân, binh Sở cách chúng ta chỉ mấy chục trượng, mạt tướng lo rằng...”
“Vội cái gì?” Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nói: “binh sĩ của ta dùng chân để chạy, quân Sở cũng dùng chân để đuổi, ngươi còn lo người Ngụy không chạy nổi người Sở?... Đừng nhìn khoảng cách hai bên là mười trượng, chỉ cần tốc độ quân ta không thua quân Sở, thì dù có chạy đến chân trời góc biển, cũng không sợ bị đuổi kịp.”
“Thật... Thật sự?” Vương Thuật lắp bắp hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận mặc kệ hắn, chỉ yên lặng thở dài.
Quay đầu nhìn binh lính dưới trướng, thấy có vài người vác cờ sắp tụt lại, Triệu Hoằng Nhuận nói: “thông báo xuống dưới, vứt bỏ lá cờ trong tay... Khiêng món đồ kia mà còn muốn chạy? Các ngươi cũng thật ngốc.”
Vương Thuật thấy được vẻ kiên quyết cùng bình tĩnh của Triệu Hoằng Nhuận, càn lúc càng tin tưởng, bởi vậy, Vương Thuật không nói hai lời liền hạ lệnh vứt bỏ cờ hiệu, ngay cả quân kỳ cũng vứt lại.
Vốn dĩ binh Sở đuổi rất sát, nhưng khi thấy cờ hiệu cùng quân kỳ của quân Ngụy đầy rẫy trên đường, tất cả đều dừng lại nhặt.
Dù sao trong trận chiến, công đoạt cờ không thua việc giết một kẻ địch, nhất là những lá cờ đặc biệt, càng sẽ dẫn tới cướp giật. Nhất là lá cờ có thêu hai chữ『 Túc Vương』, có thể vì cướp đoạt mà dẫn tới đánh nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Thân Kháng giận dữ, tay cầm vũ khí hét lớn: “đáng chết! Vài lá cờ đã khiến các ngươi dừng lại?... Đuổi theo cho ta!”
Mặc dù hắn đã nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng binh lính dưới trướng cũng mặc kệ, dù sao đây cũng là quân công.
Đối với việc này, Thân Kháng cũng hết cách, chỉ có thể thúc giục binh sĩ tiếp tục truy đuổi.
Dưới sự thúc giục của hắn, quân Sở đã thu hẹp được khoảng cách.
Thấy vậy, Vương Thuật lại nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Khương Nhuận đại nhân, quân Sở... Lại đuổi tới?”
『 Còn có thể đuổi kịp? Lạ thật...』
Triệu Hoằng Nhuận quay ra nhìn phía sau, rồi vỗ trán hiểu ra.
Thì ra, trang bị Ngụy quân nhìn chung tốt hơn quân Sở, lấy bộ binh làm ví dụ, binh Sở mặc chính là giáp da, trong tay có một món vũ khí, hoặc là trường thương hoặc là trường kích. Mà binh Ngụy mặc chính là thiết giáp, bên trong còn có áo bông, vũ khí thì, tay trái khiên sắt tay phải đao hoặc thương, rõ ràng là nặng hơn quân Sở rất nhiều, cũng khó trách binh Sở đuổi kịp.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng nói: “ lệnh cho toàn quân, vứt bỏ vũ khí... Tiếp tục chạy!”
Vương Thuật cúi đầu, do dự nói: “Khương Nhuận đại nhân, vứt bỏ vũ khí... Là vi phạm quân pháp.”
Triệu Hoằng Nhuận cau mày: “Nói thừa? Tùy cơ ứng biến hiểu không? Vũ khí là vật chết, người sống quan trọng hơn?... Bỏ!”
“Rõ” Vương Thuật mặc dù bị mắng một trận, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Rõ ràng, hắn rất mừng rỡ khi nghe được『 người sống quan trọng hơn』.
Nhận được lệnh, quân Ngụy bắt đầu bỏ bớt vũ khí.
Lần này quân Sở càng sôi nổi, bởi vì vũ khí Ngụy quốc hơn hẳn Sở quốc, nên khi nhìn thấy vũ khí mà quân Ngụy bỏ lại, quân Sở liền nhào lên cướp.
Thân Kháng nhìn thấy cảnh này liền không hô hào nữa, bởi vì hắn cũng hiểu vũ khí Ngụy quốc có chất lượng tốt, nên hắn chỉ đành thúc giục binh sĩ dưới trướng đuổi theo, không cho phép vì cướp đoạt vũ khí mà đánh nhau.
Sau một lúc, Triệu Hoằng Nhuận yêu cầu Vương Thuật lệnh binh sĩ vứt hết áo giáp.
Binh Ngụy trở nên “nhẹ” , tốc độ chạy rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Ngược lại là quân Sở, bởi vì nhiều lần dừng lại tranh đoạt vũ khí, trang bị, nên không thể nào đuổi kịp.
Nhưng theo cách này, sự cảnh giác của Thân Kháng đối với quân Ngụy giảm đi.
Hắn vốn hoài nghi quân Ngụy còn có mưu kế, nhưng bây giờ đối phương lại vứt hết vũ khí áo giáp, Thân Kháng lúc này mới hoàn toàn buông lỏng.
Hiển nhiên, binh Ngụy vì trốn thoát nên đã mặc kệ tất cả.
『 Yên Lăng... Xem ra có thể tới tay! 』
Thân Kháng sắc mặt vui vẻ, liếc nhìn về phía Yên Lăng.
Bỗng nhiên, mặt hắn thay đổi.
Thì ra hắn đã chú ý tới phía Yên Lăng, khói bụi mù mịt, ánh lửa ngút trời.
『 Đáng chết! Người Ngụy không phải đã đốt Yên Lăng chứ? 』
Nhớ lại tình hình chiến đấu, quả thật quân Ngụy có dấu hiệu kéo dài thời gian, vẻ mặt Thân Kháng hết sức khó coi.
Nếu người Ngụy thực sự đốt cháy Yên Lăng, thì dù bọn hắn có chiếm được Yên Lăng cũng chẳng còn tác dụng gì.
Một tòa thành trống thì có tác dụng gì?
『 Sẽ không thật sự đốt Yên Lăng đúng không? 』
Thân Kháng trong lòng lo lắng, thúc giục toàn quân xông lên.
Cùng lúc đó, Vương Thuật, Mã Chương cũng đã chú ý tới Yên Lăng, nhìn khói lửa mù mịt, sắc mặt cũng thay đổi.
Bọn hắn đương nhiên sẽ không cho rằng quân Sở đã chiếm thành, bởi vì quân Sở còn ở phía sau bọn họ.
Đã như vậy, cũng chỉ còn một cách giải thích: Bùi Chiêm đã hạ lệnh đốt cháy Yên Lăng!
『 Bùi Chiêm đại nhân.., Không đúng! Bùi Chiêm đại nhân tuyệt không thể quyết đoán như vậy, nếu thế...』
Mã Chương nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, bởi vì hắn nhớ tới, lúc Triệu Hoằng Nhuận lệnh toàn quân đi “đánh cược” , thì thái độ của Bùi Chiêm có vẻ kỳ lạ.
『 Chẳng lẽ... Túc vương điện hạ cố ý thua trận, tiếp đó hỏa thiêu Yên Lăng? Vì sao hắn phải làm như vậy? 』
Vương Thuật, Mã Chương đều bối rối.
Quả nhiên, khi bọn hắn tới gần Yên Lăng, quả nhiên phát hiện Yên Lăng đã là một biển lửa.
“Người trong thành...”
“Ở đằng trước!”
Vương Thuật còn chưa nói xong, Mã Chương kinh hãi chỉ về phía trước, chỉ thấy ở phía xa xa, nhiền thấy một biển người.
Đám người kia nhanh chóng rút về phương bắc, vòng qua một ngọn đồi gần Yên Lăng, biến mất trong tầm mắt mợi người.
“Khương Nhuận đại nhân, Yên Lăng thành...”
Vương Thuật chưa nói xong, Triệu Hoằng Nhuận đã cắt ngang: “cứ đi theo dân chúng, chúng ta cũng rút về An Lăng.”
“Cái này...”
Vương Thuật cảm thấy không ổn, bởi vì phía trước còn có dân chúng, như vậy bọn hắn không thể đi lại con đường này, nếu không, một khi quân Sở đuổi kịp, những dân chúng kia chắc chắn sẽ gặp họa.
Thế nhưng bọn hắn không thể ở lại đoạn hậu được, quân Ngụy bây giờ không có vũ khí, áo giáp, làm sao đánh với quân Sở?
Nhìn ra Vương Thuật, Mã Chương do dự, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng ai ủi: “làm theo lời ta nói, ta chắc chắn.”
『... Chỉ mong như thế. 』
Vương Thuật, Mã Chương thở dài, lệnh cho binh sĩ tốt tiếp tục chạy theo con đường mà dân chúng đã đi qua.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn quân Sở, thì thào: ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Cách Triệu Hoằng Nhuận rất xam Thân Kháng đang cũng chú ý tới dân chúng ở phía xa.
『 Người Ngụy... Quả nhiên là sơ tán người dân, sau đó đem đốt cháy Yên Lăng, để cho quân ta một tòa thành trống....』
Thân Kháng ghìm chặt dây cương, quan sát đám dân chúng đang di tản, vẻ mặt trầm tư.
“Tướng quân, người Ngụy phóng hỏa đốt Yên Lăng, chúng ta đi cứu hỏa sao?” hộ vệ xung quanh hỏi.
Thân Kháng trầm tư phút chốc, lắc đầu nói: “cứu... Phải cứu. Nhưng, bây giờ chúng ta có đi cứu hỏa, thì cũng chỉ nhận được một tòa thành trống thôi, người Ngụy chắc chắn đã lại đi những vật giá trị... Nếu đã như vậy, còn không bằng thừa cơ lấy An Lăng!”
“Thừa cơ lấy An Lăng?” xung quanh kêu lên.
“A!... Nếu ta đoán không sai, trước mặt chúng ta có mười vạn nạn dân... Chúng ta cứ đuổi phía sau, nếu An Lăng tiếp nhận những nạn dân này, chúng ta liền thừa cơ chiếm An Lăng...”
“Nếu An Lăng không nhận thì sao?”
“Hừ! Vậy thì giết hết nạn dân dưới thành An Lăng, uy hiếp quân dân trong thành!... Truyền lệnh xuống, toàn quân nhanh
“Rõ!”
Kết quả là, mấy vạn quân Sở lần nữa đuổi theo, quyết tâm bằng mọi giá phải đuổi theo quân dân Yên Lăng.
Phát hiện ra điểm này, Vương Thuật cùng Mã Chương không khỏi hối hận vì vừa rồi đã nghe theo Triệu Hoằng Nhuận, để binh sĩ vứt hết trang bị, giờ thì bọn hắn hoàn toàn không có khả năng đoạn hậu.
Mà đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn rất bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn về phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười.
『 Hừ, quả nhiên là muốn thừa cơ chiếm An Lăng sao? Rất thông minh, vị Sở tướng kia... Đáng tiếc thông minh lần này, sẽ lấy mạng của ngươi! 』