CHƯƠNG 76: BA NHÀ QUY NHẤT (1)
Sau khi trầm ngâm một hồi, bàn tử tiếp tục nói: "Điểm này, khi mật lệnh được chế định đã được sắp xếp tốt, thứ cơ bản nhất, quan trọng nhất của gia tộc là gì, linh thạch, đan dược? Không không, đây chỉ là ngoại vật. Cường giả, mới là cam đoan quan trọng nhất cho một gia tộc cường thịnh."
"Tiềm Long Các có chín đại trưởng lão, ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, U Minh Cốc cũng có thập nhị trưởng lão. Thất thế gia đều có chiến lực mạnh nhất của bọn họ, mỗi nhà còn mời các bị cung phụng cũng là vũ khí bí mật của bọn họ, dù là hoàng thất chúng ta, cũng không dám tùy tiện động đến bọn họ."
Nói đến đây, trong mắt bàn tử giống như có lửa nóng hừng hực đang thiêu đốt: "Lúc trước vì làm suy yếu thất thế gia, thái tổ hoàng đế tịch thu toàn bộ tài sản của ba nhà, trên tay các ngươi bây giờ, ngay cả công pháp vũ kỹ ra dáng một chút cũng không có. Nhưng cũng chính là bởi vì này, sự giám thị của thất thế gia đối với các ngươi mới được huỷ bỏ từ 500 năm trước."
"Có điều, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, trong tay các ngươi thực ra còn nắm một võ kỹ Huyền giai cấp thấp. Chỉ cần có vũ kỹ này, các ngươi sẽ có thể bồi dưỡng ra cường giả của riêng mình, xem như thất thế gia, trong tay cũng chỉ có một hai bản vũ kỹ Huyền giai mà thôi."
Nghe được lời này, mọi người đều lộ ra vẻ kinh dị. Trên tay bọn họ có vũ kỹ Huyền giai? Làm sao có thể? Nếu có, bọn họ đã sớm phát đạt, còn cần ngươi tới nhắc nhở bọn họ?
Trác Phàm nhíu mày suy tư, được một lúc thì sáng tỏ gật đầu.
Bàn tử nở một nụ cười thần bí, trong tay chợt xuất hiện một thẻ ngọc màu xanh lục: "Đây là công pháp Phàm giai hạ cấp, bí thuật dung hợp. Bản thân không có giá trị gì, nhưng khi kết hợp với vũ kỹ Linh giai tổ truyền của ba nhà các ngươi, sẽ trở thành vũ kỹ Huyền giai."
Trác Phàm lên tiếng: "Có nghĩa là, Hồi Long Chưởng của Lạc gia, đoạn phong thối của Thái gia và Kinh Lôi Chỉ của Lôi gia vốn là một thể vũ kỹ, bị hoàng thất phân ra, truyền cho ba nhà, chỉ có hoàng thất nắm giữ phương pháp dung hợp."
Bàn tử lần nữa bất ngờ nhìn hắn, gật đầu khen: "Trác quản gia quả nhiên đại tài, trên đời này, người có thể chia tách vũ kỹ không nhiều, hiểu pháp chia tách càng khó được. Không ngờ Trác quản gia còn biết thứ này. Việc này nếu không phải phụ hoàng nhắc đến, thì bản hoàng tử cũng không biết."
Trác Phàm gật đầu cười, có lẽ pháp chia tách ở Phàm giai xem như thuật hi hữu, nhưng tại Thánh Vực, mỗi tông môn đều nắm giữ thuật pháp này. Mục đích phòng ngừa tuyệt kỹ bị tử đệ bất hiếu lưu truyền ra ngoài. Chỉ có đệ tử quan môn mới có tư cách học tập trọn bộ vũ kỹ.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm quay đầu nhìn về phía hai nhà Thái, Lôi, thấy bọn họ có vẻ kinh hãi, trong ánh mắt còn hiện ra sự hối hận. Chắc là hối hận không bảo vệ tốt vũ kỹ tổ truyền, bị U Minh Cốc đoạt đi. Nhất là Thái gia, lai còn tự tay dâng lên, má nó ngu.
Chắc bây giờ Thái Vinh đang hối hận đến xanh ruột đây!
"Ba vị gia chủ, bây giờ lấy vũ kỹ tổ truyền của các ngươi ra đi." Bàn tử đặt ngọc giản kia lên bàn, cười nói.
Nhưng chỉ có mỗi Lạc Vân Thường lấy ra được, kể từ khi biết Dương Minh sở tác sở vi, Lôi Vũ Đình liền trả lại Hồi Long Chưởng cho Lạc gia. Thế nhưng gia chủ hai nhà khác lại chỉ có thể xấu hổ liếc nhìn nhau.
Bàn tử chăm chú nhìn ánh mắt bọn họ, bắt đầu cảm thấy không ổn.
Lôi Vân Thiên thở dài, ôm quyền nói: "Tam hoàng tử điện hạ, Lôi mỗ không thể giữ vững vũ kỹ của tổ tông, đã bị người của U Minh Cốc đoạt đi, đã phụ Hoàng mệnh, xin điện hạ giáng tội."
Bàn tử lập tức vỗ bàn đứng dậy, khó tin gào lên: “Cái gì?”
Đến lượt Thái Vinh ôm quyền, xấu hổ nói: "Điện hạ... Ta, ta cũng giống vậy..."
Bàn tử run run người, cắn môi: "Các ngươi... làm thế nào mà các ngươi làm gia chủ được vậy? Chẳng lẽ các ngươi quên tổ huấn của các ngươi rồi sao? Các ngươi lẽ ra phải lấy tánh mạng để bảo hộ vũ kỹ tổ truyền chứ."
Hai người giật mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Xin điện hạ thứ tội."
Bàn tử thở dài ra một hơi, gãi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thái Vinh cẩn thận từng li từng tí nói: "Điện hạ, chẳng lẽ hoàng thất không thể ban thưởng thêm một vũ kỹ Huyền giai cho chúng ta sao?"
Nghe thế, bàn tử không chịu được mà mắng thô: "Ban cái thằng cha ngươi!", nước bọt văng tung tóe lên mặt Thái Vinh, thế nhưng Thái Vinh vẫn quỳ chịu đựng, "Ngươi coi vũ kỹ Huyền giai là cái gì, cà rốt cải trắng ngoài chợ, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu à? Trong bảo khố hoàng thất cũng chỉ có ba bốn loại mà thôi, xuất ra một món cũng đủ khiến các đại thế gia chú ý, các ngươi. . . thế bây giờ ba nhà các ngươi còn tính trở thành thế gia thứ tám kiểu gì?"
"Ngươi nha là heo sao, muốn chết sao?" Bàn tử hung hăng vỗ đầu Thái Vinh, tức bực giậm chân.
Thái Vinh co rúm lại nằm rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cứ thế này, Minh Châu mật lệnh hỏng hết cmnr!" Bàn tử đi tới đi lui, trên đầu ứa ra mồ hôi.
Trác Phàm thấy đã đến lúc, bèn lấy ra hai khối ngọc giản, cười nói: "Tam hoàng tử không cần nóng vội, vũ kỹ của hai nhà bọn họ đã được ta đoạt lại rồi đây."
Ba người giật mình nhìn sang Trác Phàm. Nhất là Thái Vinh, hắn chưa từng được chứng kiến bản lĩnh của Trác Phàm, nên khó mà tin được, thứ bị U Minh Cốc đoạt đi, làm sao có thể dễ dàng bị đoạt lại như vậy.
Lôi Vân Thiên thì cảm kích gật đầu với Trác Phàm, nếu không có hắn, đừng nói là chấn hưng, chỉ sợ tam hoàng tử giận dữ sẽ muốn chém đầu cả nhà Lôi gia.
"Ha ha ha... Trác quản gia, ngươi quả nhiên lợi hại, không hổ là người được Cửu trưởng lão Tiềm Long Các coi trọng!" Bàn tử vui vẻ vọt tới trước mặt Trác Phàm, ôm trầm lấy hắn, "Lần này nếu không có ngươi, nhiệm vụ phụ hoàng giao cho ta cũng không thành, Bản Điện nợ ngươi lần này."
Trác Phàm cười nhạt lắc đầu: "Ta đây là vì Lạc gia!"
"Đúng, vì Lạc gia, cũng là vì bản điện, ha ha ha..." Bàn tử đại hỉ, lại vỗ vỗ vai Trác Phàm, sau đó đặt bốn khối ngọc gian gần nhay, nói tiếp: "Nây giờ vũ kỹ đã đủ, tiếp đây là chuyện ba nhà sát nhập, theo Minh Châu mật lệnh, thời điểm mật lệnh mở ra, hai nhà khác phải nhập vào nhà mạnh nhất, vũ kỹ Huyền giai cũng sẽ được gia chủ chưởng quản.