Chương 77: [Dịch] Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Ba nhà quy nhất (2)

Phiên bản dịch 5752 chữ

CHƯƠNG 77: BA NHÀ QUY NHẤT (2)

Cho nên, bây giờ các ngươi..."

"Điện hạ." Đột nhiên, Thái Vinh như chơi đồ mà nhảy cẫng lên, vỗ vỗ lồng ngực nói, "Bây giờ Lạc gia thế nhỏ, chỉ còn bốn người, Lôi gia cũng đã sụp đổ, chỉ có Thái gia ta vẫn cường thịnh, cho nên tại hạ việc nhân đức không nhường ai, vì thế hãy để ta chấp chưởng ba nhà. Từ nay, lão phu nhất định coi hai nhà Lôi, Lạc như con cháu Thái gia, cũng sẽ một lòng phụ tá hoàng thất, hoàn thành đại kế của bệ hạ."

Nói rồi, Thái Vinh đưa tay muốn đoạt lấy bốn khối ngọc giản, nhưng đúng lúc này, tay hắn lại bị một bàn tay thô kệch của Lôi Vân Thiên hung hăng chặn lại, rồi híp mắt nói: "Thái Vinh, bằng thực lực của Đoán Cốt cảnh ngươi mà cũng muốn làm gia chủ?"

"Hừ, thì sao? Luận thế lực, bây giờ Thái gia ta là mạnh nhất." Thái Vinh lạnh lùng nói.

"Vậy cũng không nhất định." Lôi Vân Thiên cười lạnh, quay đầu nhìn Lôi Vũ Đình. Lôi Vũ Đình hiểu ý, liền nở một nụ cười đắc ý, tiến lên trước một bước nói: "Thái gia chủ, trong một tháng này, ta đã triệu tập bộ hạ cũ của Hắc Phong Sơn lại. Tối thiểu có năm sáu trăm người, trong đó, Tụ Khí cảnh chiếm hơn phân nửa. Luận thực lực, Thái gia không phải đối thủ của chúng ta."

"Ha ha ha... Ngươi mạnh thì sao? Cùng lắm chỉ là một đám sơn tặc!" Lôi Vũ Đình vừa dứt lời, Thái Hiếu Đình liền cười lớn, đầy vẻ khinh bỉ nói: "Lôi gia xuất thân sơn tặc, sao có thể trèo đến nơi thanh nhã? Nếu để cho Lôi gia các ngươi trở thành chủ gia tộc mới, sợ rằng sẽ trở thành trò cười cho bảy nhà, sau này còn đứng hàng thất thế gia như thế nào?"

"Ngươi mắng ai là sơn tặc, muốn chết đúng không?"

"Chẳng lẽ các ngươi không phải sao, nữ sơn tặc?"

Lôi gia cùng Thái gia vì tranh đoạt chủ vị gia tộc mới mà mắng mỏ nhau không thôi. Trác Phàm vẫn giữ im lặng, chỉ cười lạnh.

Một gia tộc mới vừa mới cất bước, có thể đặt chân tại Thiên Vũ Đế Quốc hay không còn là vấn đề, đám người này lại đã bắt đầu tưởng tượng lúc mình có thể sóng vai với thất thế gia, thật sự là bùn nhão không dính nổi tường, ngu dốt.

Bàn tử cùng Phương Thu Bạch cũng yên tĩnh nhìn hai nhà cãi lộn, trong mắt hiển lộ rõ vẻ khinh thường.

Lạc Vân Thường đỏ bừng cả mặt, nổi giận đùng đùng. Hai nhà bọn họ đang liều mạng tranh đoạt, lại gạt Lạc gia sang một bên, rõ ràng không coi bọn họ ra gì. Tuy bây giờ gia tộc bọn họ chỉ có bốn người, nhưng dầu gì cũng là một thành viên trong ba nhà. Nhưng lúc hai nhà này tranh đoạt, lại không ai thèm quan tâm ý kiến của bọn họ, thật sự là khinh người quá đáng!

Đoàng một tiếng, nhà nhà lập tức ngừng cãi vã, tất cả mọi người không khỏi sững sờ, nhìn về phía phát ra tiếng, thấy người vừa vỗ bàn lại là Lạc Vân Hải.

Lạc Vân Hải rất nghiêm túc, vẻ mặt không có sự ngây thơ như ngày thường, hai mắt lạnh lẽo mà kiên định. Cho dù Trác Phàm thấy cũng không khỏi nhíu mày.

"Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?" Lạc Vân Hải quát lên: "Ba nhà quy nhất, có tư cách làm gia chủ chỉ có một nhà, chính là Lạc gia ta."

Lạc Vân Hải nói năng có khí phách, làm cho tất cả mọi người chấn động. Thái Hiếu Đình liền cười nhạo: "Thằng nhóc con như ngươi thì biết cái gì, trong ba nhà, nhà ngươi yếu nhất, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính, ngươi có tư cách gì làm chủ gia?"

Lạc Vân Hải cười lạnh. Thấy thế, tất cả mọi người giật mình, biểu tình này, thật sự là quá quen thuộc, quả thực giống người nào đó như đúc. Nghĩ tới đây, tất cả mọi người liền đổ dồn ánh mắt về Trác Phàm.

Con mẹ nó, tiểu tử này học xấu từ Trác Phàm!

Trác Phàm cũng cảm thấy thú vị.

"Bây giờ Lạc gia chúng ta không có người, không có tiền, càng không có đan dược, chỉ có bốn người chúng ta sống tựa lẫn nhau. Nhưng chúng ta lại mạnh nhất trong ba nhà, bởi vì chúng ta có Trác Phàm, Trác quản gia!"

Nói rồi, Lạc Vân Hải liền quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt hiện ra vẻ sùng kính.

Bây giờ trong Lạc gia quả thật chỉ có Trác Phàm là đáng chú ý, tài năng của Trác Phàm, tất cả mọi người rõ như ban ngày. Cho dù là Tiềm Long Các cũng mười phần chắc chắn, chỉ cần có Trác Phàm, Lạc gia quật khởi chỉ vấn đề thời gian thôi.

Nhìn qua mọi người, có hi vọng, có lo lắng, nhất là khi thấy ánh mắt tràn ngập hi vọng của Lạc Vân Hải, Trác Phàm không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Chẳng mấy khi tiểu tử này chờ mong mình như vậy, mình cũng không nên để hắn thất vọng!

"Hừ, Trác Phàm, một tên quản gia, có thể bù đắp được đông đảo hộ vệ Thái gia ta sao? Tiểu quỷ, ba nhà quy nhất là chuyện của người lớn chúng ta, ngươi đừng..."

Thái Hiếu Đình vẫn ngu dốt cười nhạo, nhưng không đợi hắn nói hết lời, Trác Phàm đã ném một mảnh da thú lên mặt bàn, hai chữ "Minh ước" hiện rõ ra nhất.

Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Trác Phàm lạnh lùng nói, "Đây là minh ước đồng minh giữa Lạc gia và Tiềm Long Các."

Lời vừa nói ra, ai nấy đều thất kinh, bàn tử còn đứng phắt dậy, đến cả Phương Thu Bạch vẫn luôn hững hờ, nay cũng không thể không mở to mắt đầy kinh ngạc.

Tiềm Long Các chính là một trong thất thế gia, trừ bảy nhà, chưa từng ký kết minh ước bình đẳng với gia tộc nào khác. Cho dù ký kết, thì chỉ là phụ thuộc mà thôi, vậy mà bây giờ... Phương Thu Bạch bất giác lên tiếng hỏi: "Tiểu tử, sao ngươi làm được?"

"Anh hùng trọng anh hùng thôi!" Trác Phàm thản nhiên đáp, rồi nhìn về phía hai nhà còn lại, sắc mặt lạnh xuống: "Nói cho các ngươi biết, dù không có cái Minh Châu mật lệnh cẩu thí, chỉ cần có Trác Phàm ta, Lạc gia tiến vào hàng ngũ thất thế gia cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

"Các ngươi đối với Lạc gia, tuyệt đối chẳng có trợ lực cái éo gì! Mà ngược lại, chỉ là vướng víu mà thôi, thứ vô dụng." Trác Phàm cười lạnh nói.

Hai nhà còn lại nghe vậy, rốt cuộc không tranh cãi nữa, vậy mà đều nghẹn ngào. Lạc Vân Thường thì là cao ngạo ngẩng đầu, hồng quang đầy mặt, Lạc Vân Hải hưng phấn vẻ mặt vui cười đỏ rực, nhìn về phía Trác Phàm ánh mắt lộ ra càng thêm sùng kính rất nhiều...

Bạn đang đọc [Dịch] Đại Quản Gia Là Ma Hoàng của Dạ Kiêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    115

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!