- Lão Chu, vừa rồi Nhâm Tự Cường gặp phải chuyện gì, nói cho tôi một lần, càng tỉ mỉ càng tốt, càng đâm tim càng tốt!
Nhâm Tự Cường ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đều xanh lè:
- Mẹ nó tôi đã đau lòng như vậy rồi, lão Giang cậu không biết xấu hổ sao? Cậu thật vô đạo đức!
Giang Cần gắt y một cái:
- Lúc cậu nói cho Phan Tú biết chuyện lão tử theo đuổi người khác ba năm có từng nghĩ tới đạo đức không? Lão Chu, nhanh lên!
- Được rồi! - Chu Siêu cảm giác cực kỳ hưng phấn.
Y là người miền Nam, khẩu âm tiếng địa phương khá nặng, nhưng đừng nói, khẩu âm này dùng để kể chuyện lại rất hợp.
Theo như lời y nói, sáng sớm hôm nay, Nhâm Tự Cường phun chừng nửa cân gôm xịt tóc, lấy hết dũng khí đến hẹn Phan Tú đi chơi, kết quả vừa tới dưới ký túc xá nữ, y đã thấy Phan Tú đang đùa giỡn với một học trưởng ở trước cổng, vừa nói vừa cười, thiếu chút nữa dây đeo vai cũng rớt xuống.
Lúc ấy Nhâm Tự Cường lập tức ỉu xìu, vừa về ký túc xá liền bắt đầu liều mạng hút thuốc, mới khiến cho cả phòng ngủ khói hương nghi ngút như vậy.
- Phan Tú được thế, còn chưa kết thúc huấn luyện quân sự mà đã quen biết học trưởng rồi?
Giang Cần nghe xong liền cảm thấy ổn định, trái tim lại hóa đá, tình yêu quả nhiên huyền huyễn, kiếm tiền mới là chính đồ.
Thật tuyệt!
Sáng mai tiếp tục kêu lão Chu kể lại lần nữa, phỏng chừng có thể tràn đầy năng lượng suốt cả ngày.
- Học trưởng vớ vẩn gì, ỷ vào mình là cán bộ Hội Sinh viên rồi đi quyến rũ nữ sinh, để ngày mai tôi đi làm chủ tịch Hội Sinh viên cho hắn xem.
Chu Siêu vừa kể xong, Nhâm Tự Cường lập tức mắng một câu, sau đó rít mạnh hai hơi thuốc, xoay người lên giường, vùi đầu vào trong chăn.
Nhưng y quên mất bây giờ là mùa hè, quấn mình trong chăn còn khó chịu hơn thất tình.
Nhâm Tự Cường không kiên trì đến năm giây đã phải buông tha, chui ra nhìn lên trần nhà hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra đổi chữ ký QQ.
【Thần lui, thần một lui này chính là cả đời!】
(*Diên Hi công lược: nói là Phó Hằng từ sa trường trở về)
Lúc này Chu Siêu tiếp lời:
- Nhắc tới Hội Sinh viên, hình như vừa rồi tôi thấy trong nhóm có một thông báo, nói là xế chiều ngày mai Hội Sinh viên sẽ chiêu nạp người mới, các cậu ai đi không?
- Không đi, từ nhỏ tôi đã được định sẵn sẽ làm lãnh tụ, là lãnh đạo người khác, không phải bị người khác lãnh đạo! - Tào Quảng Vũ vẻ mặt kiêu ngạo.
- Lão Giang, cậu có đi không?
Giang Cần từ phòng vệ sinh đi ra, suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu:
- Không đi, ngày mai có rất nhiều chuyện.
Chu Siêu bĩu môi:
- Nghe nói Hội Sinh viên Lâm Đại rất uy phong, quyền lợi rất lớn, chỉ cần chờ một năm trở thành học trưởng rồi, năm sau tìm đối tượng cũng dễ.
- Xin lỗi, tôi không cần tìm đối tượng.
Thật ra ý của Giang Cần là yêu đương chó cũng không thèm, nhưng lại làm cho Chu Siêu nhớ tới cô gái đẹp như tiên nữ Phùng Nam Thư, cảm thấy cuộc sống đã không còn ý nghĩa mà rụt đầu lại.
Mẹ nó, sau này không thể trò chuyện với lão Giang về chủ đề đối tượng yêu đương nữa, nước tiểu quá vàng, dễ dàng bị thức tỉnh.
Lúc này Giang Cần xoay người lên giường, mở điện thoại di động chuẩn bị đặt đồng hồ báo thức rồi đi ngủ, kết quả phát hiện góc trên bên phải màn hình có một pixel chim cánh cụt đang không ngừng nhảy lên.
Mở ra xem, là tin nhắn QQ của Tưởng Điềm.
Không hiểu sao, gần đây cô gái này dù có việc hay không có việc cũng đều gửi tin nhắn tới.
Tưởng Điềm: Bạn học Giang Cần, sao cậu không bao giờ nói chuyện phiếm trong nhóm lớp vậy?
Giang Cần: Lớp chúng ta còn có nhóm?
Tưởng Điềm: Có chứ, cậu cũng ở trong đó, nhưng không thấy cậu lộ diện bao giờ.
Giang Cần: Gần đây bận quá, không có thời gian xem điện thoại, có chuyện gì sao?
Tưởng Điềm: Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi cậu, ngày mai Hội Sinh viên Học viện Tài chính chúng ta tuyển chọn cán sự mới, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?
Giang Cần: Không đi, bản thân tôi không đủ năng lực, lỡ như chọn tôi làm chủ tịch Hội Sinh viên thì làm sao, tôi không làm được.
Tưởng Điềm ngồi trên giường ký túc xá của mình, nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, có chút thất vọng.
Ban đầu cô cảm thấy Giang Cần khá là low, ngay cả điện thoại di động ba nghìn tệ cũng hâm mộ, còn làm ầm ĩ như vậy trong phòng học, tuyệt không ổn trọng.
Nhưng về sau, cô phát hiện không phải như vậy.