"Sao hôm nay Trình dược sư vẫn chưa đến nhỉ?"
"Đúng vậy, bình thường thì Trình dược sư là người đúng giờ nhất, chưa bao giờ tới muộn."
Lục Trường Sinh ở dược phô suốt một buổi sáng, hắn nhận ra tất cả mọi người đều đang bàn luận về Trình dược sư.
Trình dược sư và Ngô Cảnh là bạn nối khố.
Một bên bào chế dược liệu, một bên khám bệnh cứu người, bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Trước đây, Diệu Thủ Viên từng có ý đổi một dược sư khác cho Ngô Cảnh, kết quả là Ngô Cảnh không đồng ý, cuối cùng Diệu Thủ Viên vẫn phải để Trình dược sư phối hợp với Ngô Cảnh như cũ.
"Lão Trình trước nay vẫn luôn đúng giờ."
"Trương Hoàn, ngươi đến nhà lão Trình hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra đi."
Ngô Cảnh cũng nhíu mày.
Hắn đã hợp tác với Trình dược sư suốt mười mấy năm, gần như chưa bao giờ có chuyện Trình dược sư đi muộn, chuyện này thực sự kỳ lạ.
"Vâng, Ngô lão."
Trương Hoàn là người lanh lợi, hắn lập tức ra khỏi dược phô, chạy về phía nhà của Trình dược sư.
Khoảng nửa canh giờ sau, Trương Hoàn trở về.
Chẳng qua Trương Hoàn trở về với nét mặt rất căng thẳng, hắn liếc nhìn Lục Trường Sinh và Ngô Cảnh rồi khe khẽ nói: "Ngô lão, Lục đại phu, Trình dược sư mất tích rồi!"
"Người nhà của Trình dược sư nói rằng sáng sớm hôm nay, Trình dược sư đã ra khỏi nhà, đi tới dược phô nhưng sau đó không thấy trở về nữa."
"Nhưng hôm nay chúng ta không hề thấy Trình dược sư tới dược phô."
"Hơn nữa, ta cũng có nghe được một ít tin tức. Sáng sớm nay, ở các dược phô lớn và thậm chí là tổng bộ của Diệu Thủ Viên đã có rất nhiều dược sư cùng lang trung mất tích, tới giờ vẫn không có tin tức gì."
Nét mặt Lục Trường Sinh nghiêm lại.
Rõ ràng việc dược sư và lang trung mất tích thế này là rất bất thường.
"Bên phía Diệu Thủ Viên thế nào? Có sắp xếp người đi điều tra hay không?"
Ngô Cảnh hỏi.
"Diệu Thủ Viên đã cho đội hội vệ, thậm chí là cao thủ Luyện Tạng dẫn đội điều tra, nhưng vẫn cần thêm thời gian."
Lời của Trương Hoàn khiến cho Lục Trường Sinh cảnh giác.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa.
Không chỉ có Diệu Thủ Viên mà các dược phô khác cũng có dược sư và lang trung mất tích một cách ly kỳ.
Chẳng qua vì số lượng dược sư, lang trung trong Diệu Thủ Viên rất đông nên số người mất tích của bọn họ cũng nhiều nhất.
Gần như số lượng mất tích đã lên tới một phần năm tổng số dược sư cùng lang trung trong Diệu Thủ Viên.
Đây đã không còn là một con số nhỏ nữa.
Nhưng Diệu Thủ Viên vẫn chưa điều tra được bất cứ tin tức gì.
"Trường Sinh à, đợt này ngươi đi về nhất định phải cẩn thận đấy."
Ngô Cảnh nhắc nhở Lục Trường Sinh.
"Vâng thưa sư phụ, ta sẽ chú ý."
Lục Trường Sinh gật đầu.
Đến chạng vạng, khi dược phô đến giờ đóng cửa, Lục Trường Sinh cũng đứng dậy và ra khỏi hiệu thuốc, chuẩn bị trở về viện tử của mình.
Viện tử của hắn nằm trong Diệu Thủ Viên, cách dược phô rất xa.
Đang lúc hoàng hôn nên đường phố cũng nhộn nhịp.
Hôm nay không biết là ngày lễ gì mà có rất nhiều con đường treo đèn lồng.
Lục Trường Sinh dạo phố một vòng rồi mới chầm chậm trở về Diệu Thủ Viên.
Chẳng qua khi Lục Trường Sinh rẽ vào một góc đường, bước tới một con ngõ nhỏ đen kịt, hắn bỗng nheo mắt rồi sau đó dừng chân.
Không biết từ khi nào, phía sau lưng hắn đã xuất hiện ba bóng đen.
"Tiểu lang trung này chính là đệ tử đắc ý của Ngô Cảnh đấy, các ngươi phải cẩn thận vào, đừng có giết chết hắn."
"Vâng."
Hai trong số ba bóng người bước nhanh như bay, chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã đứng phía sau Lục Trường Sinh và vươn tay định chộp lấy hắn.
"Xoẹt."
Một tia sáng trắng lóe lên.
Lục Trường Sinh nắm chủy thủ trong tay rồi đột ngột xoay người một cái, hắn lập tức cắt đứt cổ của hai tên áo đen.
"Rầm."
Nét mặt cả hai tên kia đều cứng đờ lại, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc như đang không thể nào tin nổi.
Bọn chúng đổ ập xuống đất, chẳng mấy đã biến thành hai xác chết.
Lục Trường Sinh bước từng bước về phía bóng người cuối cùng.
"Ngươi..."
Bóng người cuối cùng trợn trừng mắt, vô cùng hoảng sợ.
Hắn không cần nghĩ ngợi gì thêm mà lập tức bỏ chạy.
Nhưng vừa mới nhấc chân, chủy thủ của Lục Trường Sinh cũng đã xuất hiện trước mặt hắn.
Lưỡi dao sắc bén gần trong gang tấc cùng với cơn gió lạnh căm làm hắn sợ hãi tột độ.
"Tha mạng cho ta, Lục đại phu tha mạng cho ta."
"Ngươi biết ta?"
Lục Trường Sinh nhíu mày, hắn khá kinh ngạc.
"Biết chứ, tất nhiên là biết rồi."
"Chúng ta biết rõ từng vị dược sư, lang trung trong Diệu Thủ Viên."
"Lục đại phu còn là đệ tử đắc ý của Ngô lão, chúng ta đã chú ý từ lâu rồi."
Lục Trường Sinh đăm chiêu, hắn nhớ tới những dược sư cùng lang trung đang lần lượt mất tích trong thời gian gần đây và tất nhiên là hắn cũng đã có một số suy đoán trong lòng.
"Các ngươi là ai?"
"Chúng ta..."
Nam tử vẫn còn có đôi chút chần chừ.
"Xoẹt."
Lục Trường Sinh lập tức dùng chủy thủ lướt từ trên xuống, chỉ trong chớp mắt, hắn đã cắt đứt một bên tai của nam tử.
Nam tử kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ôm lấy một bên tai, máu tươi đã chảy đầy tay hắn.
"Nói, ta nói hết."
"Chúng ta là võ giả do đại thiện nhân của Từ gia trang bên ngoài thành thuê, đại thiện nhân bỏ tiền để chúng ta bắt cóc các dược sư và lang trung tới Từ gia trang."
Lục Trường Sinh nhíu mày. Hắn đã từng nghe nói về Từ gia trang, thậm chí cũng có nghe qua về vị đại thiện nhân này.
Đại thiện nhân là kẻ có rất nhiều sản nghiệp, cũng xây cầu sửa đường để tạo phúc một phương, là danh nhân của thành Nam Dương.
Tại sao hắn lại phái võ giả đi bắt cóc các dược sư và lang trung?
"Từ đại thiện nhân cần những dược sư và lang trung này để làm gì?"
Lục Trường Sinh hỏi tiếp.
"Từ đại thiện nhân rất thần bí, hắn cũng không nói cho chúng ta biết lý do."
"Có điều chúng ta làm việc cho hắn nên thật ra cũng không đến mức không biết gì. Nếu như ta đoán không sai, dạo gần đây ở thành Nam Dương đột nhiên có Tráng Huyết Đan xuất hiện, thứ này hẳn là từ Từ gia trang tung ra."