"Từ đại thiện nhân bắt nhiều dược sư với lang trung như vậy là để luyện chế Tráng Huyết Đan."
Lục Trường Sinh giật mình.
Lại liên quan đến Tráng Huyết Đan.
Tráng Huyết Đan rất thần bí, không biết nguồn gốc từ đâu.
Chẳng ngờ là có thể chúng xuất xứ từ Từ gia trang mà ra.
Lục Trường Sinh dò hỏi kỹ càng một phen, sau khi xác nhận nam từ này không hề che giấu điều gì, hắn mới dùng chủy thủ nhẹ vạch một đường.
"Xì xì".
Nam tử ôm chặt cổ, ngã xuống đất mà chết.
Cho đến tận lúc chết, hắn vẫn không hiểu vì sao rõ ràng Lục Trường Sinh chỉ là một lang trung mà lại có võ công mạnh đến như vậy.
Lục Trường Sinh nheo mắt, hắn đã bắt đầu suy tính.
"Những võ giả này là do Từ đại thiện nhân phái tới bắt cóc các dược sư và lang trung. Bọn chúng cũng đã theo dõi ta, tuy nhiên lại cho rằng ta chỉ là một đại phu bình thường, nào ngờ ta lại là võ giả Luyện Tạng."
"Thân phận của ta hẳn là không bị bại lộ. Dù sao bọn họ cũng có thể hành động tự do trong thành, cũng không phải chỉ cần bắt cóc một mình ta."
"Huống chi ba kẻ này đã chết, không có chứng cứ thì không ai biết bọn họ là do ta giết."
"Chẳng qua Từ gia trang bắt nhiều dược sư và lang trung như thế, chắc chắn là có âm mưu!"
"Ta vốn không định tham gia vào việc này, nhưng nếu mặc kệ, sớm muộn gì Từ gia trang cũng sẽ phái thêm nhiều võ giả hơn nữa tới..."
Lục Trường Sinh cũng đã có quyết định.
Huống hồ Trình dược sư cũng đã bị Từ gia trang bắt đi. Khi ở dược phô, Trình dược sư cũng chăm sóc hắn rất nhiều.
Nếu như Lục Trường Sinh không biết thì thôi, nhưng bây giờ hắn đã biết Trình dược sư bị Từ gia trang bắt, tất nhiên hắn không thể ngồi im, coi như không biết được.
Nhưng hắn không thể manh động.
Lục Trường Sinh quay lại Diệu Thủ Viên, việc đầu tiên hắn làm là thay y phục dạ hành và dùng khăn đen bịt kín mặt.
Hắn cầm đoản kiếm lên.
Đoản kiếm ở ngoài sáng, chủy thủ ở trong tối, Lục Trường Sinh thích phối hợp như vậy.
Chuẩn bị xong xuôi, Lục Trường Sinh ra khỏi Diệu Thủ Viên. Hắn lẩn vào bóng đêm, mau chóng chạy về phía ngoài thành.
Từ gia trang cách thành Nam Dương khoảng hai mươi dặm.
Khoảng cách cũng tương đương như Cao Gia Bảo, chẳng qua là phương hướng khác nhau, một nơi hướng Đông, một nơi hướng Tây.
Khi Lục Trường Sinh tới gần Từ gia trang, sắc trời cũng đã tối hẳn, thế nhưng nhìn từ phía xa, Từ gia trang vẫn đèn đuốc sáng trưng, có vẻ khá náo nhiệt.
Lục Trường Sinh lặng lẽ tới gần Từ gia trang.
Hắn phát hiện ra có rất nhiều người đang tụ tập trong một trang viên khí phái.
Bên trong trang viên treo đầy đèn lồng đỏ, còn có dán chữ hỷ, hẳn là đang có người kết hôn.
"Nào, uống đi."
"Từ lão tứ, hôm nay không say không về."
"Ngày hôm nay chính là ngày vui của đại thiếu gia, phải uống thoải mái một lần mới được."
"Đúng thế đấy, thời gian vừa rồi bận rộn quá, không có một lúc nào nhàn rỗi cả, muốn vào thành tới kỹ viện cũng không được."
"Bao giờ mới có thể nghỉ ngơi một lát nhỉ?"
"Sắp rồi, chờ lão gia làm xong việc thì tất nhiên là có thể nghỉ ngơi thoải mái."
Đủ loại âm thanh truyền vào trong tai Lục Trường Sinh.
Sau khi thay máu, tất cả các giác quan của hắn đều nhạy cảm hơn rất nhiều.
Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy người này.
Lục Trường Sinh nhìn khắp Từ gia trang rộng lớn rồi nhíu mày.
Từ gia trang rất rộng, hắn không biết đường lại càng không biết các lang trung và dược sư đang bị giam ở đâu, làm sao cứu được họ đây?
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không tùy tiện xuất hiện, càng không định giả vờ thành tá điền của Từ gia trang để hỏi thăm tin tức.
Thật ra, một nơi như Từ gia trang đều sẽ rất khép kín.
Tá điền ở nơi này đều sẽ là kẻ ngẩng đầu không gặp được thì cúi đầu cũng thấy.
Lục Trường Sinh muốn giả mạo là chuyện bất khả thi.
Có lẽ vừa mới xuất hiện đã bị người ta phát hiện rồi.
Vậy nên Lục Trường Sinh lại tiếp tục lắng nghe.
Với bầu không khí náo nhiệt và đông đúc thế này, lúc nào cũng sẽ có mấy người uống say rồi ăn nói linh tinh, từ đó để lộ ra một vài tin tức.
Thời gian dần trôi.
Rượu quá ba tuần, một hán tử to cao đã say khướt lên tiếng: "Được rồi, hôm nay ăn no uống đủ rồi, ta cũng phải quay về trông coi thôi."
"Lão gia rất coi trọng nơi đó, ta không dám chậm trễ."
"Được được được, Từ Nhị Lăng Tử, ngươi mau mau về đi thôi, đừng để bị Từ lão gia phát hiện kẻo lại ăn roi."
Từ Nhị Lăng Tử đứng dậy, lảo đảo đi về phía trong trang viên.
Lục Trường Sinh nghe vậy thì lập tức để ý.
Tên Từ Nhị Lăng Tử này rõ ràng là đang định đi tới một nơi bí mật, hơn nữa còn là nơi Từ đại thiện nhân rất coi trọng.
Nếu không phải nơi giam giữ dược sư, lang trung thì rất có khả năng cũng liên quan tới Tráng Huyết Đan.
Lục Trường Sinh lập tức nhẹ nhàng nhảy vào bên trong trang viên.
Tốc độ lẫn thân pháp của hắn cực kỳ nhanh, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, đã vậy hắn còn chọn một số nơi khá tối để đi theo sau Từ Nhị Lăng Tử nên không bị ai phát hiện.
Vào sâu trong trang viên rõ ràng là yên tĩnh hơn rất nhiều, không hề thấy người qua lại.
Từ Nhị Lăng Tử bước tới phía dưới một cây đại thụ rồi nhấn cơ quan.
"Ầm ầm ầm."
Bên cạnh đại thụ nứt ra, để lộ một con đường.
Ba võ giả đi ra từ lối đi này, bọn họ cười nói: "Từ Nhị Lăng Tử đấy à, vừa nãy lão gia mới vào trong, còn hỏi xem ngươi đi đâu, chúng ta nói là ngươi đi tiểu, vậy nên mới thoát nạn đấy."
Từ Nhị Lăng Tử giật mình, hắn lập tức ném hai bình rượu ra, nói: "Huynh đệ tốt, cho ngươi này, mang về uống đi."
"Khà khà, được lắm, có rượu ngon cũng không quên chúng ta."
"Đúng rồi, mau mau giã rượu đi, đừng có để lão gia phát hiện."
Sau đó, ba người chuẩn bị bước tới lối vào.