Lục Trường Sinh xuất kiếm.
Ngay lập tức, khoái kiếm của hắn như từng đường huyễn ảnh, lại được phối hợp với thân pháp và tốc độ, Lục Trường Sinh chẳng khác nào hổ trong bầy dê, chỉ cần kiếm trong tay giơ lên là nhất định có người sẽ ngã xuống.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, hai mươi, ba mươi tên hộ vệ đã ngã xuống đất.
"Tí tách".
Từng giọt, từng giọt máu tươi nhỏ xuống từ trên thân kiếm của Lục Trường Sinh.
Thân kiếm của hắn đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn.
Trên mặt đất là hai mươi, ba mươi thi thể nằm ngang dọc tứ tung.
Hơn nữa còn không có bất cứ ai rên rỉ bởi tất cả đều đã chết, cơ hồ là một kiếm mất mạng luôn!
Các dược sư, lang trung cũng thấy cảnh tượng này, tất cả bọn họ đều rùng mình một cái.
Lục Trường Sinh bước từng bước tới trước mặt các dược sư và lang trung, hắn liếc nhìn lò luyện đan rồi hỏi: "Các ngươi ở đây luyện chế Tráng Huyết Đan, có biết vấn đề của Tráng Huyết Đan không?"
Các lang trung và dược sư đều liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ không biết rốt cục thì Lục Trường Sinh là ai.
Nhưng vẫn có lang trung nơm nớp lo sợ lên tiếng: "Có, Tráng Huyết Đan này có vấn đề rất lớn."
"Bọn họ bỏ thêm vào Tráng Huyết Đan một loại độc dược mạn tính hiếm gặp, loại độc dược mạn tính này nếu chỉ dùng một lần, hai lần thì không sao cả, thế nhưng nếu dùng thời gian dài sẽ dẫn tới trúng độc."
"Một khi trúng độc, nếu không lấy được thuốc giải thì sẽ chết vì toàn thân đau nhức. Dựa vào loại Tráng Huyết Đan này, chỉ cần trong vài tháng thôi, sợ là bọn họ sẽ khống chế được rất nhiều võ giả."
Lục Trường Sinh rùng mình.
Không ngờ Tráng Huyết Đan lại tà môn như vậy, nó là một thứ độc dược mạn tính ư?
Lục Trường Sinh chính là dược sư, thế nhưng hắn cũng không nhận ra bên trong Tráng Huyết Đan có độc dược mạn tính, như thế là đủ thấy loại độc này bí ẩn đến mức nào.
Nhưng Từ gia trang luyện chế ra thứ Tráng Huyết Đan hại người đến thế, đã vậy còn buôn bán với quy mô lớn nhằm khống chế nhiều võ giả, đây là một âm mưu lớn!
Chuyện này không phải chỉ một mình Từ gia trang hay Từ đại thiện nhân làm được.
"Rốt cục thì Từ đại thiện nhân là ai? Hoặc là người đứng sau lưng hắn là ai?'
Lục Trường Sinh hỏi.
Tuy nhiên, đông đảo dược sư lẫn lang trung đều lắc đầu nguầy nguậy.
Lục Trường Sinh không hỏi tiếp nữa, những dược sư và lang trung này cũng chỉ biết được đến đây thôi.
"Hiện giờ các hộ vệ này đã bị ta giết rồi, các ngươi có thể lựa chọn hoặc là ở lại đây thêm một lúc, cho tới khi mọi chuyện kết thúc; hoặc là đi ngay bây giờ, nhưng bên ngoài vẫn còn đang chém giết, có thể sẽ gặp nguy hiểm."
"Chọn như thế nào thì tự các ngươi quyết định."
Lục Trường Sinh nói xong rồi cũng bỏ đi.
Lúc này, trong đại sảnh bên ngoài, nam tử mặc áo bào đỏ đã rơi vào thế tràn ngập nguy cơ.
Bởi vì không biết những hộ vệ kia đã lấy cung tên từ đâu ra.
Cung tên chi chít hướng về phía nam tử mặc áo bào đỏ, điên cuồng bắn giết hắn.
Nam tử mặc áo bào đỏ dù mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là thân thể máu thịt, hắn không thể ngăn cản nhiều cung tên như vậy được mà chỉ có thể lật ngược một chiếc bàn đá lại rồi núp sau đó. Tình hình lúc này tất nhiên đã rất nguy ngập.
Từ đại thiện nhân đang đứng ở một bên nhìn chòng chọc vào nam tử mặc áo bào đỏ.
Ngay lúc này, một số hộ vệ hớt hải chạy tới, la to: "Lão gia, không hay rồi, có người đánh giết vào phòng luyện đan, hắn đã giết chết mấy chục huynh đệ của chúng ta, bây giờ hắn lại xông ra ngoài rồi..."
"Hả?"
Từ đại thiện nhân giật mình.
"Xì xì".
Một khắc sau, đã có rất nhiều hộ vệ lảo đảo lùi lại.
Sau đó, Từ đại thiện nhân thấy được một nam tử mặc đồ đen, che mặt. Bóng dáng kẻ này nhanh như chớp giật, thanh đoản kiếm của hắn chỉ nhẹ nhàng vung lên là nhất định sẽ có người phải bịt cổ ngã xuống đất.
Các hộ vệ dồn dập nhắm bắn thẳng vào người áo đen.
Nhưng tất cả đều vô dụng, tốc độ của người áo đen quá nhanh, thân pháp của hắn cũng rất quỷ dị nên đã đánh giết thẳng vào trong đám hộ vệ. Tay cầm kiếm của hắn hạ xuống, từng tên hộ vệ một lại ngã vào vũng máu.
Thấy cảnh này, sắc mặt Từ đại thiện nhân tái xanh.
Hắn dùng gậy đâm mạnh xuống đất tạo ra một tiếng vang giòn giã rồi hét lớn: "Làm phiền tôn sứ bắt lấy kẻ gian!"
"Ầm ầm."
Từ đại thiện nhân vừa dứt lời, lập tức bên dưới đại sảnh như đang chấn động.
Cùng lúc đó, vách tường bên cạnh Lục Trường Sinh đã bị đập nát.
Từ trong đó có một người mặc thiết giáp cao lớn chạy ra, cánh tay hung ác bổ về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh phản ứng rất nhanh, hắn dùng đoản kiếm đâm thẳng về phía đối phương.
"Keng".
Một tiếng va chạm vang lên, kiếm của Lục Trường Sinh đâm phải thứ gì đó cứng rắn như sắt được tinh luyện, không thể đâm vào sâu hơn được nữa.
Cũng ngay lúc đó, bàn tay to lớn của đối phương đã túm được đoản kiếm của Lục Trường Sinh rồi nhẹ nhàng uốn một cái.
"Răng rắc".
Kiếm của Lục Trường Sinh đã gãy thành vài đoạn.
Chỉ trong nháy mắt, một nắm đấm kim loại khổng lồ ập tới trước mặt Lục Trường Sinh.
Gió lớn cắt qua mặt, dù cho không nện trên người Lục Trường Sinh nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng.
Gần như không cần nghĩ ngợi, Lục Trường Sinh lập tức nhảy về phía sau một bước.
"Vèo."
Lục Trường Sinh nhảy ra rồi rơi xuống một khoảng không rộng rãi trong đại sảnh, cách nam tử mặc áo bào đỏ không xa.
Chẳng mấy chốc, bụi mù đã tan hết và để lộ ra thân hình cao lớn kia. Lúc này, tất cả mọi người đều đã nhìn rõ dáng dấp của hắn.
Đó là một người mặc thiết giáp kín khắp toàn thân.
Ngay cả con mắt của hắn cũng không lộ ra, tất cả đều đã được thiết giáp bao lại.
Chẳng trách khi nãy đoản kiếm của Lục Trường Sinh không thể đâm vào được, rõ ràng kiếm của hắn bị thiết giáp của đối phương chặn lại.
"Đồ bỏ đi."
"Chỉ là hai con chuột nhắt mà các ngươi cũng không cản được, còn phải để cho bản sứ ra tay."