Lục Trường Sinh biết hắn không có khả năng đi theo ba người này vào bên trong con đường.
Đến nước này, hắn chỉ có thể xông vào.
Chỉ cần tốc độ của hắn đủ nhanh là có thể làm rõ phía dưới rốt cuộc là thứ gì trước khi bị phát hiện.
Sau đó, ba người kia mới quay người, chuẩn bị bước xuống.
Lục Trường Sinh lập tức đi theo ba người họ như một bóng ma.
"Vèo".
Ba người chỉ cảm thấy có một trận gió lớn ập tới, thậm chí còn chưa kịp quay lại thì cũng đã trúng kiếm rồi.
Lục Trường Sinh ném ba xác chết vào một góc hẻo lánh phía sau cây đại thụ. Sau đó, hắn lặng lẽ bước vào con đường kia.
Đi men theo con đường này, Lục Trường Sinh loáng thoáng nghe thấy từng đợt tiếng động.
Hơn nữa, càng đi sâu vào trong Lục Trường Sinh lại càng nghe rõ một ít âm thanh huyên náo, lẫn vào trong đó hình như còn có cả sự kinh hoảng.
Trong bầu không khí vẩn đục còn loáng thoáng có mùi máu tanh.
"Có chuyện gì xảy ra rồi ư?"
Lục Trường Sinh bước nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, hắn đã thấy cuối con đường là một đại sảnh rộng rãi.
Tuy nhiên, trong đại sảnh lúc này đã có rất nhiều người đang nằm trong vũng máu.
Một số võ giả hình như đang bao vây tấn công một bóng người mặc áo bào đỏ.
"Là hắn?"
Lục Trường Sinh từng gặp người mặc áo bào đỏ trong đám người kia.
Một tháng trước, Lục Trường Sinh tới chợ đêm và bị vài tên võ giả "ép mua ép bán" Tráng Huyết Đan, cũng vào lúc ấy, hắn gặp gã võ giả mặc áo bào đỏ này.
Khi đó, võ giả mặc áo bào đỏ còn mời Lục Trường Sinh cùng điều tra về chuyện Tráng Huyết Đan với hắn.
Hồi ấy, Lục Trường Sinh không muốn tham gia vào vũng nước đục này nên hắn đã từ chối.
Nào ngờ đến bây giờ, hắn lại gặp được nam tử mặc áo bào đỏ, hơn nữa đối phương cũng đã tìm được tới Từ gia trang.
Tuy rằng một thân một mình nhưng thực lực của nam tử mặc áo bào đỏ lại vô cùng mạnh mẽ, một người một đao cũng đủ giết đến mức khiến cho những kẻ xung quanh không dám tới gần.
Tuy nhiên, mục đích của Lục Trường Sinh khi tới chuyến này lại không phải để giết người. Hắn tới đây để cứu người.
"Trình dược sư bị giam ở đâu?"
Lục Trường Sinh nhìn quanh bốn phía, đại sảnh dưới lòng đất này rất khổng lồ, chắc chắn không phải xây dựng trong một sớm một chiều.
Có thể xây dựng được một đại sảnh lớn như thế này dưới mặt đất là việc không biết phải hao phí bao nhiêu nhân lực, vật lực.
Thời gian dần trôi qua, mỗi lúc lại càng có thêm nhiều hộ vệ của Từ gia trang xông tới.
"Những hộ vệ này tới từ con đường phía Đông Bắc."
"Tới đó thử xem sao."
Lục Trường Sinh đã có ý tưởng.
Số lượng dược sư và lang trung mất tích trong khoảng thời gian này là không hề ít, nếu bắt được mà không giết bọn họ thì chắc chắn là cần họ làm gì đó, như vậy sẽ phải có người trông coi, giam giữ.
Hơn nữa số người cũng không thể quá ít.
Biết đâu đấy những hộ vệ này lại chính là người trông coi dược sư và lang trung.
Lục Trường Sinh đi theo con đường kia, quả nhiên thấy được một mật thất khổng lồ khác.
Trong mật thất có rất đông dược sư cùng lang trung. Dưới sự thúc giục của các hộ vệ, bọn họ đều đang phối chế đủ loại dược liệu.
Ở đây còn có một lò luyện đan đang cháy hừng hực.
Những cánh tay để trần của các tráng hán đang không ngừng vứt dược liệu vào bên trong lò luyện đan.
Lập tức, một lượng lớn Tráng Huyết Đan lăn ra từ lò luyện đan.
Đến giờ Lục Trường Sinh mới hiểu được rằng thì ra Tráng Huyết Đan thực sự có xuất xứ từ Từ gia trang mà ra.
Lục Trường Sinh tìm kiếm trong đám người, rốt cục hắn cũng thấy được bóng dáng của Trình dược sư.
Không chỉ có Trình dược sư mà còn có rất nhiều lang trung và dược sư ở Diệu Thủ Viên mà Lục Trường Sinh quen biết.
"Từ gia trang bắt nhiều dược sư cùng lang trung như vậy chỉ để bọn họ luyện chế Tráng Huyết Đan thôi sao?"
Lục Trường Sinh nhìn đám hộ vệ kia.
Thật ra, phần đông hộ vệ đã bị điều ra ngoài để đối phó với nam tử mặc áo bào đỏ rồi.
Bây giờ còn dư lại khoảng hai mươi, ba mươi hộ vệ, nếu Lục Trường Sinh muốn giải quyết thì cũng không khó khăn gì lắm.
"Vèo."
Một khắc sau, Lục Trường Sinh lập tức nhảy từ trong góc tối ra.
Tốc độ của hắn giống như ảo ảnh, trong ánh đèn leo lét của mật thất thì chẳng khác nào một ngọn gió cả.
"Ồ? Khi nãy ngươi có thấy một bóng đen lướt không?"
"Bóng đen ở đâu ra? Ngươi không hoa mắt đấy chứ?"
"Bên ngoài có kẻ gian xông vào đấy, chúng ta phải cẩn thận một chút."
"Biết rồi. Đã có nhiều huynh đệ như vậy đi đối phó với kẻ gian bên ngoài rồi, chẳng lẽ còn không giải quyết nổi? Cứ làm cho tốt chuyện của chúng ta thôi, mau mau giục bọn họ luyện đan đi."
Vài tên hộ vệ nói chuyện với nhau.
Mặc dù có người loáng thoáng thấy được bóng đen nhưng dụi dụi mắt xong lại không gặp người lạ, vậy nên hắn lại cảm thấy là mình hoa mắt.
"Xì xì".
Chỉ sau một khắc, mũi kiếm sắc bén đã vẽ một vệt trên cổ của bọn chúng.
Ngay lập tức, máu tươi dâng trào, hai gã hộ vệ ngã xuống đất.
Thấy hai tên hộ vệ kia ngã xuống, những kẻ còn lại lúc bấy giờ mới kịp phản ứng lại.
"Có kẻ gian!"
"Ở đằng kia, cản hắn lại!"
"Không thể để cho hắn phá hoại lò luyện đan được."
Trong số những hộ vệ này, có không ít kẻ là võ giả Rèn Cốt.
Hai mươi, ba mươi người cùng nhau xông lên, dù cho có là võ giả Luyện Tạng thì sợ rằng cũng phải tạm tránh đi.
Võ giả dưới cảnh giới Thần Lực chưa thể nào bỏ qua "số lượng" các võ giả đối đầu với mình được.
Nếu số lượng đủ nhiều thì dù có là võ giả Luyện Tạng đi chăng nữa, cũng sẽ bị loạn quyền của đông đảo võ giả đánh chết.
Nhưng Lục Trường Sinh khác với bọn họ, con đường hắn đi là "tốc độ".
Chỉ cần không phải là võ giả cảnh giới Thần Lực, thân thể máu thịt vẫn không chống lại được đao kiếm thì dù có đông người hơn nữa, bọn họ cũng không có bất kỳ uy hiếp gì với Lục Trường Sinh.
"Xì xì xì".