Lúc này, có mấy chục võ giả chạy ra từ thông đạo kia.
Kẻ nào kẻ nấy đều cầm cung tên trong tay, nhắm thẳng vào Lục Trường Sinh, Thẩm Ưng và các lang trung cùng dược sư.
Mặc dù là võ giả Luyện Tạng nhưng Thẩm Ưng vẫn bị thương.
Hơn nữa, dù là trong thời điểm toàn thịnh đi chăng nữa, trừ phi mặc thiết giáp khắp người như Triệu Hưng, nếu không thì ai có thể đối mặt với số lượng cung tên chi chít thế này?
"Lão gia có lệnh giết không tha tất cả những kẻ gian dám xông vào mật thất!"
Một tên võ giả la lớn.
Từ đại thiện nhân bỏ chạy thật rồi.
Nhưng dù cho đang chạy trốn, Từ đại thiện nhân vẫn ra mệnh lệnh bắt buộc các võ giả này làm theo, muốn cho tất cả đám hộ vệ phải giết chết đám người Thẩm Ưng và Lục Trường Sinh bằng bất cứ giá nào.
Những võ giả này chỉ là được thuê về đây, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không bán mạng thay cho Từ đại thiện nhân.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều đã bị hạ độc, sống hay chết đều nằm trong tay Từ đại thiện nhân, bởi vậy bọn họ chỉ có thể nghe theo lệnh của hắn.
Mặc dù biết "hắc y nhân" là một kẻ rất mạnh nhưng bọn họ vẫn phải nhắm mắt xông lên!
"Vút vút vút".
Một loạt tên lao dày đặc lao vun vút về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh lập tức lăn một vòng trên mặt đất rồi đi tới trước một tấm bàn đá khác, lật tung nó lên để che ở trước người.
Thẩm Ưng cũng ôm lấy vết thương và lùi về một góc khác.
Vậy nhưng các dược sư và lang trung đang muốn chạy trốn lại không may mắn như vậy, bọn họ bị bắn chết liên tục.
Đương nhiên cũng chỉ có một số ít dược sư và lang trung rời khỏi phòng luyện đan, bọn họ vốn muốn mạo hiểm để chạy trốn, vậy nhưng kết quả hiện tại là tất cả đều đã chết.
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn các võ giả kia, có khoảng năm mươi, sáu mươi người. Số lượng này vẫn là rất nhiều.
Bây giờ Lục Trường Sinh đang bị chặn phía sau bàn đá, ngay cả hắn cũng không dám thò đầu ra ngoài.
Vừa ló đầu ra sẽ phải chết ngay.
Dù sao luyện tới bất cứ cấp độ nào trong ba giai đoạn Luyện Thể đi chăng nữa thì thân thể cũng vẫn là máu thịt mà thôi, không thể nào chống lại lực sát thương từ cung tên.
Tuy nhiên hắn cũng không thể bị động chịu đòn mãi như vậy được.
Lục Trường Sinh liếc nhìn các võ giả.
Bọn chúng đang nhìn từ trên cao xuống, hơn nữa còn đang nhanh chóng vây quanh hắn.
Một khi đi tới phía sau, ắt có lúc hắn bị bao vây bốn phía. Lục Trường Sinh chỉ có một chiếc bàn đá, không thể dùng để cản mũi tên được.
Nhưng nếu muốn đối phó với các võ giả này thì phải dùng bàn đá quét ngang.
Con đường ở đây lại chật hẹp, dù có đẩy thì bán đá cũng không thể di chuyển được.
Hoặc là phải nắm được cách tấn công từ xa.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại không hề có cung nỏ bên người, như vậy không thể đối phó được với các võ giả kia.
"Tấn công từ xa..."
Lục Trường Sinh lẩm bẩm.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời lên, một ý tưởng đã lóe lên trong đầu hắn.
Thật ra võ giả cũng có thể tấn công từ xa được.
Võ giả ở cảnh giới Luyện Thể rồi, dù cho có là Tráng Huyết hay là Rèn Cốt đi chăng nữa thì cũng có thể phóng khí huyết ra bên ngoài.
Mà phóng khí huyết ra bên ngoài chính là cách để tấn công từ xa.
Chẳng qua khi khí huyết của võ giả đã phóng ra ngoài rồi thì sẽ tiêu hao rất nhanh.
Cho dù là võ giả Luyện Tạng, khí huyết đã rất mạnh mẽ rồi nhưng một khi phóng khí huyết ra bên ngoài thì vẫn có khả năng khí huyết bị tiêu hao sạch chỉ sau một hơi thở.
Hơn nữa, khi khí huyết rời khỏi cơ thể, sức mạnh của nó cũng sẽ suy giảm, uy lực chỉ còn lại một phần mười cũng đã được coi là rất khá rồi.
Bởi thế, không có một võ giả nào lại phóng khí huyết ra ngoài khi đang đối mặt với kẻ địch cả.
Đây hoàn toàn là một việc vừa vất vả lại vừa không mang lại kết quả tốt.
Hơn nữa, cả Từ gia trang có khoảng năm mươi, sáu mươi võ giả cầm cung tên.
Cho dù có thể phóng khí huyết ra bên ngoài nhưng làm sao để đối phó với nhiều võ giả như vậy được đây.
Lục Trường Sinh hít sâu một hơi và bắt đầu vận chuyển khí huyết.
"Ruỳnh".
Lục Trường Sinh đứng phắt dậy, khí huyết của hắn cũng phóng lên cao và lập tức hiện ra trên đỉnh đầu.
Khí huyết sôi trào mãnh liệt xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Trường Sinh cơ hồ đã nhuộm đẫm cả đại sảnh dưới lòng đất này thành một khoảng không màu máu.
Thậm chí khí huyết chí dương chí cương còn hừng hực như lửa cháy, nó lập tức làm cho nhiệt độ trong đại sảnh tăng cao rất nhiều.
Trong đại sảnh âm u và ẩm ướt dưới lòng đất mà lại dần có cảm giác nóng rực.
"Hắn đang làm gì thế?"
Rất nhiều người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay cả Thẩm Ưng cũng ngạc nhiên ra mặt.
Cho dù hắn là võ giả Luyện Tạng đi chăng nữa nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lục Trường Sinh.
Phóng khí huyết ra ngoài à?
Thẩm Ưng lắc đầu, vào lúc này mà lại phóng khí huyết ra ngoài thì có tác dụng gì cơ chứ?
Đơn giản chỉ là lãng phí khí huyết mà thôi.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại không hề có dấu hiệu nào tỏ vẻ là hắn sẽ ngừng việc này lại.
Ngược lại, khí huyết trên cơ thể hắn vẫn cứ cấp tốc tuôn ra ngoài.
Nếu như lấy một võ giả Luyện Tạng ra làm tiêu chuẩn.
Vậy thì rõ ràng khí huyết của Lục Trường Sinh bây giờ đang nhanh chóng gia tăng.
Gấp đôi, gấp ba, gấp năm, gấp tám, gấp mười lần.
Ai có thể ngờ được rằng khí huyết mà Lục Trường Sinh để lộ ra lại gấp hơn mười lần so với một võ giả Luyện Tạng.
"Làm sao hắn có thể nắm giữ được lượng khí huyết khổng lồ như thế cơ chứ?"
Thẩm Ưng cảm thấy vô cùng chấn động.
Đây là khí huyết gấp mười lần đấy!
Hắn chưa từng thấy bất cứ võ giả Luyện Tạng nào lại có thể bùng nổ ra khí huyết gấp mười lần người thường như vậy.
Từng võ giả của Từ gia trang đều có linh cảm chẳng lành.
"Giết đi, mau giết hắn đi!"
Những giọng nói liên tiếp vang lên.
Một loạt mũi tên lập tức bắn về phía Lục Trường Sinh.
Nhưng tất cả đều vô dụng, khí huyết chính là ranh giới giữa hiện thực và hư ảo.