Những mũi tên kia không thể nào ảnh hưởng tới khí huyết được.
Lúc này đây, Lục Trường Sinh đang hết sức chăm chú cụ thể hóa ra tất cả khí huyết.
Hắn dựa vào cực hạn khí huyết và một lần thay máu nên bây giờ mới có thể bùng nổ ra lượng khí huyết gấp mười lần.
Mặc dù vậy, việc phóng khí huyết ra bên ngoài cũng đang tiêu hao khí huyết nhanh khủng khiếp.
Cứ thế, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, khí huyết của Lục Trường Sinh đã tiêu hao không ít.
"Tách ra!"
Lục Trường Sinh khẽ quát lên.
Lượng khí huyết khổng lồ trên đỉnh đầu hắn lập tức tách ra.
"Vèo".
Khí huyết tách ra thành mười, một trăm phần, một vạn phần,...
Chỉ trong nháy mắt, lượng khí huyết khổng lồ đã phân hóa thành từng sợi tơ mỏng manh.
Hàng nghìn, hàng vạn sợi tơ màu máu đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Khí huyết hóa tơ!
Đây vốn dĩ là một loại võ công Luyện Tạng mà Lục Trường Sinh từng tu luyện, tác dụng của nó là để rèn luyện phủ tạng.
Thế nhưng Lục Trường Sinh phóng khí huyết ra bên ngoài, đồng thời cũng biến những khí huyết này thành sợi tơ.
Khí huyết hóa tơ có thể rèn luyện phủ tạng, tất nhiên cũng sẽ có sức mạnh nhất định.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh còn có khả năng khống chế khí huyết cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một sợi tơ khí huyết, hắn đều có thể điều khiển một cách dễ dàng.
"Đi!"
Trên đỉnh đầu Lục Trường Sinh là một đống sợi tơ khí huyết, chúng như đang tạo thành "huyết vân", khí thế của hắn cũng trở nên phi phàm.
Ngay lập tức, từng sợi, từng sợi tơ khí huyết tràn ngập không trung cũng giống như những mũi tên nhọn trút xuống võ giả của Từ gia trang.
Lít nha lít nhít, không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh còn gia tăng Thuấn Sát thuật vào bên trong sợi tơ khí huyết, mỗi một sợi tơ khí huyết đều gần như đã đạt được tới cực hạn!
"Rầm."
Khí huyết nổ tung, trút xuống như mưa rồi rơi xuống trên người tất cả các võ giả của Từ gia trang.
"Xì xì xì".
Sợi tơ như mũi tên!
Chỉ trong nháy mắt, từng sợi tơ khí huyết đã xuyên thủng cơ thể của các võ giả, từng người đều kêu thảm thiết rồi ngã gục xuống đất.
Trong giây lát, sợi tơ khí huyết bùng nổ khiến năm mươi, sáu mươi võ giả đồng loạt ngã xuống.
Dù cho có người may mắn không chết thì cũng bị sợi tơ xuyên qua người, bị thương không nhẹ, gần như là hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể nằm kêu rên trên mặt đất.
Một cảnh tượng chấn động như vậy thực sự khiến tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm.
Thậm chí ngay cả Thẩm Ưng cũng há hốc mồm, nét mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Đều là võ giả Luyện Tạng, Thẩm Ưng hiểu quá rõ chỗ khủng khiếp của chiêu khí huyết phóng ra bên ngoài này.
Nếu là hắn, có lẽ khi vừa phóng khí huyết ra bên ngoài là khí huyết đã hết sạch luôn rồi, làm sao còn có thể hóa khí huyết thành sợi tơ, thậm chí là ngay lập tức giết tới mấy chục tên võ giả như thế được.
Chỉ trong giây lát, mấy chục người đều chết hết!
Thứ sức mạnh khủng bố này khiến Thẩm Ưng nghi ngờ việc "hắc y nhân" liệu có đúng là võ giả cảnh giới Luyện Thể hay không.
Dù cho có đến cảnh giới Thần Lực đi chăng nữa cũng chưa chắc đã làm tốt hơn so với "hắc y nhân" này.
"Thu lại."
Lục Trường Sinh lập tức thu hồi khí huyết lại.
Từ khi hắn phóng khí huyết ra bên ngoài, sau đó khí huyết hóa sợi tơ và giết mấy chục tên võ giả, bây giờ đã đến lúc hắn thu hồi khí huyết.
Cả quá trình này cũng chỉ gói gọn trong có một, hai nhịp thở mà thôi.
Nhưng chỉ với một, hai nhịp thở này, lượng khí huyết dồi dào của hắn đã suýt chút nữa thì bị tiêu hao sạch sẽ.
Lần tiêu hao khí huyết này có lẽ sẽ phải cần thời gian nghỉ ngơi rất lâu mới có thể từ từ khôi phục lại như ban đầu được.
"Khí huyết hóa sợi tơ phối hợp với Thuấn Sát thuật thật sự mang lại hiệu quả kỳ diệu, hơn nữa uy lực cũng không hề tầm thường!"
"Hay là sau này có thể sáng chế ra một loại vũ kỹ, lấy khí huyết bên ngoài làm chủ để tấn công từ xa với phạm vi lớn?"
Một ý tưởng lập tức lóe lên trong đầu Lục Trường Sinh.
Tự nghĩ ra vũ kỹ thì cần phải có linh cảm.
Hiện giờ đã có linh cảm, với ngộ tính của Lục Trường Sinh và cả nền tảng đã tập luyện vô số vũ kỹ của hắn.
Chỉ cần hắn chịu tốn thời gian, chắc chắn sẽ đến lúc hắn nghĩ ra được một loại vũ kỹ cường đại.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc để nghĩ ra vũ kỹ.
Sau khi giải quyết võ giả của Từ gia trang, Lục Trường Sinh lập tức bước tới trước thi thể không đầu đang mặc thiết giáp của Triệu Hưng.
Hắn dùng hai tay túm lấy xác Triệu Hưng rồi rút mạnh lên.
"Rắc rắc".
Mặt đất rạn nứt, Lục Trường Sinh nhổ mạnh xác chết của Triệu Hưng lên.
Hắn dỡ thiết giáp ra, tìm kiếm một lượt trên xác của Triệu Hưng.
Đối phương chính là Tả sứ Triệu Hưng của Vạn Độc giáo, thực lực của hắn cũng là mạnh nhất trong số tất cả các võ giả mà Lục Trường Sinh từng gặp.
Thậm chí còn ngang tàng hơn nhiều so với Đà Đao Thiên Vương Lý Kế và Quỷ Diện Trần Tam Cửu khi trước.
Đặc biệt là về tố chân thân thể, có thể nói Triệu Hưng vượt xa các võ giảcùng đẳng cấp Luyện Tạng khi trước.
Triệu Hưng có được tố chất thân thể mạnh mẽ như vậy, không có lý nào mà Lục Trường Sinh lại không hứng thú với võ công mà hắn luyện tập.
Sau khi tìm kiếm thật cẩn thận, Lục Trường Sinh thực sự thấy được một quyển sách làm bằng da dê.
Trên da dê có ghi chép rất nhiều chữ nhỏ dày đặc.
"Vạn Độc Kinh?"
Lục Trường Sinh lập tức đọc được chữ nhỏ trên quyển sách da dê kia, đây thật sự là một bí tịch võ công.
"Các hạ nhất định không được luyện Vạn Độc Kinh, đây là tà công của Vạn Độc giáo!"
Một âm thanh quen thuộc bất chợt xuất hiện bên tai Lục Trường Sinh.
"Hả?"
Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên, hắn xoay người nhìn thì nhận ra người vừa lên tiếng chính là Thẩm Ưng.
Thẩm Ưng bị thương, đến lúc này vẫn còn một mũi tên đang cắm trên vai, hắn cũng không dám tùy tiện rút tên ra.