Chương 72: [Dịch] Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Vạn Độc Kinh

Phiên bản dịch 5710 chữ

Thế nhưng hắn vẫn đứng lên, lảo đảo chạy tới trước thi thể của Triệu Hưng, nhìn sang Lục Trường Sinh, cung kính hành đại lễ rồi mới chậm rãi nói: "Đa tạ ân cứu mạng của các hạ."

"Ta hiểu rất rõ về Vạn Độc giáo, Vạn Độc giáo có một môn tà công với tên gọi Vạn Độc Kinh. Vạn Độc Kinh này chính là thánh điển của Vạn Độc giáo. Người trong giáo chỉ cần luyện tập loại võ công này là có thể thẳng tiến tới cảnh giới Thần Lực!"

"Thế nhưng môn võ công này tà môn vô cùng, nhất định phải dùng các loại độc dược từ nhỏ để rèn luyện thân thể. Không có nền tảng được rèn luyện độc dược từ nhỏ đó, nếu tập luyện võ công trên Vạn Độc Kinh thì chắc chắn sẽ chết!"

Lục Trường Sinh kinh ngạc nhưng hắn cũng không cảm thấy Thẩm Ưng sẽ lừa mình.

Huống hồ có phải tà công hay không thì bản thân hắn cũng có phán đoán.

"Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi, ta sẽ cân nhắc cẩn thận."

Lục Trường Sinh cất quyển sách da dê đi.

Hắn nhìn Thẩm Ưng rồi nói: "Nơi này có rất nhiều dược sư và lang trung bị giam, còn có cả Tráng Huyết Đan dùng để hại người nữa."

"Nếu các hạ đã hiểu rõ về Vạn Độc giáo như vậy thì những chuyện còn lại ở nơi này sẽ giao cho các hạ."

Nói xong, Lục Trường Sinh cáo từ, chuẩn bị rời đi.

Hắn không muốn dính líu tới những việc vặt vãnh này, cũng không muốn bại lộ thân phận.

Có nhiều người chết như thế này là sẽ phải giao thiệp với rất nhiều thế lực cũng như nha môn, vô cùng phiền phức.

Biện pháp tốt nhất là cứ để cho Thẩm Ưng khắc phục hậu quả.

Dù sao Thẩm Ưng và Vạn Độc giáo có thâm thù đại hận, hơn nữa còn là kiểu không chết không ngừng, tất nhiên Thẩm Ưng sẽ không sợ bị Vạn Độc giáo trả thù.

"Các hạ đã cứu nhiều người như vậy thì liệu có thể để lại tên hay không?"

Thẩm Ưng vội vàng hỏi.

Lục Trường Sinh chui thẳng vào thông đạo, hắn không quay đầu mà chỉ để lại một câu: "Bèo nước gặp nhau, không cần lưu danh."

Âm thanh vọng lại trong đại sảnh dưới lòng đất nhưng lúc này, Lục Trường Sinh cũng đã lên đến mặt đất.

Vốn dĩ Từ gia trang đang làm hỉ sự, thế nhưng bây giờ đã là cảnh tượng khắp nơi tan hoang.

Rất nhiều người đã trốn về Liễu gia.

Lục Trường Sinh cũng không quên Từ viên ngoại.

Vị Từ viên ngoại này được người ta gọi là Từ đại thiện nhân, chính là người lãnh đạo Từ gia trang.

Nhưng ai có thể ngờ được rằng Từ viên ngoại lại là người của Vạn Độc giáo cơ chứ?

Lục Trường Sinh xông thẳng vào nơi động phòng khiến cả tân lang và tân nương đều hoảng sợ, cả hai ôm nhau, cuộn tròn người.

"Từ viên ngoại cha ngươi đâu?"

Lục Trường Sinh hỏi.

"Ta... ta không biết."

Lục Trường Sinh nhìn chòng chọc tân lang.

Đối phương là nhi tử của Từ viên ngoại, thế nhưng dường như người này cũng không hề nói dối.

Lục Trường Sinh lại nhìn sang tân nương, lúc này, mặt nàng đã cắt không còn giọt máu, có vẻ là vô cùng sợ hãi.

Sau đó, Lục Trường Sinh bỏ đi. Hắn cẩn thận lục soát xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Từ viên ngoại đâu.

Có thể xác định là Từ viên ngoại đã chạy trốn.

Từ viên ngoại cũng đúng là nhẫn tâm, có thể quăng cả gia nghiệp, bỏ cả nhi tử để chạy trốn một mình.

"Quyết đoán thật đấy!"

Lục Trường Sinh lắc đầu.

Từ viên ngoại đã chạy trốn thì Lục Trường Sinh cũng không còn cách nào khác.

Chẳng qua, mục đích của Lục Trường Sinh khi tới Từ gia trang cũng đã đạt được, ít nhất là đám người Trình dược sư cũng an toàn, chờ tới ngày mai là có thể quay lại Diệu Thủ Viên.

Sau đó, Lục Trường Sinh rời khỏi Từ gia trang và trở về Diệu Thủ Viên.

Vào phòng, Lục Trường Sinh móc quyển sách da dê ra.

Mặt trên có viết ba chữ Vạn Độc Kinh.

Một môn võ công có thể dùng đến từ "Kinh", nếu không phải dùng để lòe thiên hạ thì chắc chắn là thứ không đơn giản.

Quyển sách da cừu rất nhỏ, số lượng chữ được ghi chép trên đó cũng rất ít.

Thế nhưng nội dung lại vô cùng phong phú.

Lục Trường Sinh kiểm tra thật cẩn thận, càng kiểm tra hắn lại càng mừng thầm.

Đây thật sự là một môn võ công có tên Vạn Độc Kinh.

Hơn nữa còn không chỉ có một loại võ công mà tới tận bốn loại!

Vạn Độc Kinh chia là Tráng Huyết Thiên, Rèn Cốt Thiên, Luyện Tạng Thiên và Thần Lực Thiên!

Toàn bộ bốn loại võ công này đều được ghi chép đầy đủ trên quyển sách da dê.

Triệu Hưng có thể có được một bộ võng công hoàn chỉnh như vậy là đủ để thấy thân phận và địa vị Tả sứ này không hề tầm thường.

Lục Trường Sinh bắt đầu kiểm tra từ Tráng Huyết Thiên.

Dù sao đi nữa, Vạn Độc Kinh cũng là một loại võ công nhất mạch kế thừa.

Bắt đầu từ cấp độ Tráng Huyết, nhất định phải sử dụng các loại độc dược ngay từ lúc còn bé.

Khi mới bắt đầu chỉ dùng độc dược có độc tính rất nhỏ, sau đó vận chuyển Tráng Huyết pháp môn của Vạn Độc Kinh để rèn luyện thân thể, giúp cho thân thể làm quen với các loại độc này, sau đó sẽ chậm rãi thay thế thành các loại độc dược có độc tính mạnh dần.

Thật ra, phương pháp này là cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ tử vong cũng rất cao, chỉ có khoảng ba tới bốn phần mười là thành công.

Trong mười người, có lẽ chỉ có ba tới bốn người là có thể sống sót.

Nhưng một khi võ giả có thể sống sót thì lúc luyện tập Vạn Độc Kinh sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.

Hơn nữa, các loại độc dược đã dung hợp vào toàn thân, khiến cho thân thể thừa nhận sự kích thích của độc dược mỗi ngày, vì thế tố chất thân thể cũng sẽ được nâng cao với tốc độ vượt xa người bình thường.

Đến cấp độ Rèn Cốt hay cấp độ Luyện Tạng cũng vậy, tố chất thân thể đều vượt xa võ giả bình thường.

Đây cũng là lý do vì sao Triệu Hưng mặc bộ bộ thiết giáp nặng nề nhưng vậy mà vẫn không hề ảnh hưởng tới sự linh hoạt.

Vì Triệu Hưng tu luyện Vạn Độc Kinh nên tố chất thân thể của hắn đã vượt xa so với các võ giả Luyện Tạng bình thường.

Hơn nữa, nếu như có thể dùng Vạn Độc Kinh để đột phá tới cảnh giới Thần Lực, dịch tủy hoán huyết, thay da đổi thịt thì sẽ có tỷ lệ nhất định đúc được Thân Thể Vạn Độc.

Bạn đang đọc [Dịch] Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu của Nguyệt Trung Âm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    218

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!