Thời gian trôi thật nhanh, thoáng chốc mấy ngày cũng đã qua.
Các dược sư và lang trung của Diệu Thủ Viên đều đã trở về, sự kiện tại Từ gia trang cũng dần lắng xuống.
Về phần Lục Trường Sinh, hắn vẫn cứ như trước đây, ngày ngày khai đường tọa chẩn.
Hôm đó, một vị quản sự họ Trịnh, đồng thời cũng là cao tầng của Diệu Thủ Viên, vừa cười vừa đi tới dược phô.
"Lục Trường Sinh là vị nào nhỉ?"
Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn quản sự rồi mới lên tiếng đáp lại: "Ta là Lục Trường Sinh, quản sự có việc gì sao?"
"Chúc mừng Lục đại phu, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là lang trung của Diệu Thủ Viên, có thể chính thức khai đường tọa chẩn rồi!"
"Dựa theo thông lệ, mỗi tháng lang trung bình thường sẽ nhận được bốn lạng bạc cùng với phần trăm trích từ dược phô."
Rất nhiều học đồ trong dược phô đều vô cùng kinh ngạc.
Lục Trường Sinh có thể trở thành lang trung thực sự với tốc độ nhanh như vậy luôn ư?
Phải biết rằng từ ngày Lục Trường Sinh bắt đầu bước chân vào Diệu Thủ Viên tới nay, tính toán đâu ra đấy thì cũng chưa tròn hai năm.
Trong thời gian hai năm, từ một tên khất cái, hắn đã thay đổi chóng mặt, trở thành lang trung được người người tôn kính.
"Làm phiền Trịnh quản sự rồi."
Lục Trường Sinh lấy lại tinh thần rất nhanh.
Dù sao đi nữa, đây cũng là việc đã nằm trong dự liệu của hắn từ lâu rồi.
Có sư phụ Ngô Cảnh tự ra mặt, làm sao Diệu Thủ Viên có thể làm phật ý đại phu nổi danh này được.
"Trường Sinh à, ngươi xuất sư rồi."
"Nhớ cho kỹ, lương y như từ mẫu."
Ngô Cảnh dặn dò Lục Trường Sinh một hồi.
"Tất cả là nhờ sư phụ có phương pháp dạy dỗ cả."
Lục Trường Sinh hướng về phía Ngô Cảnh, vái thật sâu.
"Lục đại phu, Diệu Thủ Viên chúng ta có rất nhiều dược phô, ngươi có thể chọn một trong số đó để tọa chẩn."
"Ngươi nên chọn dược phô mà mình sẽ tới thật cẩn thận. Vị trí tốt thì trích phần trăm của mỗi tháng cũng không ít đâu."
"Nếu vị trí vắng vẻ thì trích phần trăm cũng sẽ giảm đi rất nhiều."
Trịnh quản sự lên tiếng nhắc nhở.
Nếu là đại phu bình thường thì hắn sẽ không nhắc nhở việc này.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại là đệ tử của Ngô Cảnh, tất nhiên đãi ngộ sẽ khác.
Đã là đệ tử của Ngô Cảnh thì Trịnh quản sự cũng sẽ có lúc nhờ đến.
Lục Trường Sinh nhìn bản đồ phân bố các dược phô do Trịnh quản sự đưa tới.
Ở trên bản đồ này, có thể thấy mỗi dược phô chỉ có một lang trung. Tuy nhiên, mỗi dược phô cần có ít nhất hai lang trung để tránh xảy ra một số tình huống bất ngờ, khiến cho dược phô không có lang trung.
Ngay cả dược phô mà Ngô Cảnh đang ngồi khám, thực ra cũng có tới hai vị lang trung.
Chẳng qua danh tiếng của Ngô Cảnh quá lớn nên vị lang trung thứ hai mới thường xuyên bị người ta không chú ý tới mà thôi.
Thật ra, Lục Trường Sinh cũng không quá để ý tới chuyện trích phần trăm.
Hắn có không ít bạc rồi.
Huống hồ, mỗi tháng Diệu Thủ Viên còn cho hắn thêm bốn lạng bạc nữa, đây là một loại đãi ngộ khá tốt.
Ở thành Nam Dương này, để mua một viện tử thuộc vào dạng phổ thông cũng chỉ tốn khoảng chừng bốn mươi lạng bạc thôi.
Lục Trường Sinh làm lang trung một năm là có thể mua cả một viện tử rồi, đây chắc chắn là một đãi ngộ tốt.
Chẳng trách có biết bao nhiêu học đồ liều mạng cũng muốn trở thành lang trung.
Đãi ngộ của lang trung như thế này thậm chí còn cao hơn cả các võ giả làm hộ vệ ở Diệu Thủ Viên nhiều.
Nếu đã không có quá nhiều yêu cầu với việc trích phần trăm thì Lục Trường Sinh cũng sẽ chẳng để ý tới vị trí dược phô lắm.
Vậy là hắn chọn một dược phô khá gần Diệu Thủ Viên, tuy nhiên, dược phô này lại không nằm ở khu vực trung tâm của thành Nam Dương mà có vị trí hơi chếch.
"Ta chọn vị trí này!"
Lục Trường Sinh đã quyết định địa điểm.
Dược phô có vị trí hơi chếch một chút sẽ không có quá nhiều bệnh nhân, nếu bệnh nhân đông quá, Lục Trường Sinh sẽ bận bịu đến mức khó mà luyện võ công được.
Chỉ cần có bệnh nhân là được rồi, hắn không cần nhiều quá.
Với Lục Trường Sinh, việc làm lang trung cũng chỉ để tìm cho hắn một thân phận bề ngoài mà thôi.
Thân phận thật sự của hắn là một võ giả, hơn nữa còn có chí hướng trở thành võ giả đứng trên đỉnh của võ đạo!
"Ngươi chắc chắn chọn vị trí này chứ?"
"Chắc chắn."
Trình quản sự thoáng kinh ngạc.
Trình quản sự tin chắc rằng Lục Trường Sinh hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của hắn, thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn chọn vị trí này, vậy thì hắn cũng không tiếp tục khuyên thêm nữa.
"Được, vậy ngày mai ngươi tới Diệu Nhân Đường tọa chẩn đi."
Lục Trường Sinh gật đầu.
Sau đó, Ngô Cảnh cho Lục Trường Sinh nghỉ một ngày để hắn có thời gian nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tốt.
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát. Hắn tới dược phô để tọa chẩn cũng cần đưa theo một vài người quen, như vậy mới có thể giảm bớt được nhiều chuyện.
Nghĩ vậy, hắn bước tới trước mặt Trường Hoàn rồi hỏi thẳng: "Trương Hoàn, ngươi có bằng lòng theo ta tới Diệu Nhân Đường để làm việc không?"
"Đồng ý, tất nhiên là đồng ý rồi."
"Cảm tạ Lục đại phu."
Trương Hoàn mừng như điên.
Những nỗ lực lúc trước của hắn đã không hề uổng phí.
Tuy Trương Hoàn cũng là học đồ, thế nhưng giữa học đồ với học đồ cũng sẽ có sự khác biệt.
Một khi hắn đi theo Lục Trường Sinh tới dược phô mới, vậy hắn sẽ trở thành tâm phúc của Lục Trường Sinh.
Cho dù có là học đồ đi nữa, khi ấy hắn cũng là học đồ đầu tiên dưới trướng Lục Trường Sinh.
Tới lúc đó, Trương Hoàn sẽ nhận được một số phúc lợi từ dược phô, thậm chí cả chính Lục Trường Sinh cũng sẽ phát cho hắn một ít tiền tiêu vặt.
Dù chỉ làm học đồ thôi nhưng cuộc sống về sau của Trương Hoàn cũng sẽ rất tốt.
"Được, vậy thì chuẩn bị đi, ngày mai tới Diệu Nhân Đường rồi, không nên tới muộn."
Tất nhiên là Trương Hoàn sẽ liên tục đảm bảo việc mình không đến muộn, hắn còn thầm cảm kích Lục Trường Sinh nữa.
Sau đó, Lục Trường Sinh rời khỏi dược phô.
Ngày hôm sau, Lục Trường Sinh đi thẳng tới Diệu Nhân Đường.