Thế nên đám võ giả của Thôi gia vây quanh phòng luyện đan nhưng cũng chỉ nhìn chằm chặp từ phía xa, hoàn toàn không có ý định tiến công.
"Thôi gia sợ rồi à?"
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn bọn họ, hắn đã phần nào hiểu được ý định của đối phương.
Hẳn là thấy cách hắn giết chóc nên sợ hãi.
Tuy nhiên, đúng là do việc phóng khí huyết ban nãy nên khí huyết trong cơ thể Lục Trường Sinh đã bị tiêu hao gần hết.
Nhưng thực lực của hắn đâu chỉ có dựa vào một mình khí huyết.
Chỉ với tố chất thân thể của hắn hiện tại, nếu sử dụng Thuấn Sát Thuật thì cũng không mấy võ giả Luyện Tạng chống đỡ được.
Dù cho Thôi gia có thật sự tấn công tiếp đi chăng nữa, hắn cũng chắc chắn mình có thể đánh bại đối phương.
Chẳng qua nếu bây giờ bọn họ không tấn công thì sẽ là một chuyện tốt với Lục Trường Sinh.
Hắn đến đây để tìm Dịch Tủy Đan chứ không phải để đuổi tận giết tuyệt Thôi gia.
Chỉ cần người của Thôi gia không tới gần phòng luyện đan, hắn sẽ không thèm để ý tới.
Bởi vậy, Lục Trường Sinh lên tiếng: "Trong vòng mười trượng tính từ phòng luyện đan, kẻ bước vào ắt phải chết!"
Giọng nói hùng hồn, sang sảng truyền khắp khu vực xung quanh phòng luyện đan.
Sắc mặt mọi người phía Thôi gia đều thay đổi.
Trong vòng mười trượng tính từ phòng luyện đan đã trở thành khu vực cấm, kẻ bước vào ắt phải chết!
Rất nhiều võ giả của Thôi gia đã căm phẫn sục sôi.
Đường đường là Thôi gia nhưng lại bị một tên đạo tặc chỉ dùng một thanh kiếm, tạo ra một khu vực cấm ngay trong chính địa bàn của họ, đây là chuyện trào phúng cỡ nào cơ chứ?
Nhưng dù cho có căm phẫn sục sôi đến đâu, bọn họ cũng phải nhịn.
"Cứ để cho tên đạo tặc này hống hách một lúc đi, đến khi trưởng lão Lục Thông xuống núi, hắn chắc chắn phải nhận lấy cái chết!"
Các võ giả của Thôi gia nhịn cơn tức, mong chờ trưởng lão Lục Thông xuống núi.
Không khí xung quanh phòng luyện đan của Thôi gia ngay lập tức trở nên cực kỳ quái lạ.
Có rất nhiều võ giả đang nhìn chằm chặp về phía Lục Trường Sinh, thế nhưng họ cũng không dám tới gần phạm vi mười trượng tính từ phòng luyện đan.
Còn Lục Trường Sinh thì một người một kiếm, đứng bên ngoài phòng luyện đan chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc.
Đôi bên đều yên lặng đến kỳ lạ, điều này khiến cho toàn bộ Thôi gia cũng trở nên yên tĩnh theo.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ.
Hơn ba canh giờ trôi qua, trời cũng đã sắp sáng, hai bên vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Bên trong phòng luyện đan, Lý Hồng Trang cũng đã tìm kiếm suốt hơn ba canh giờ, đôi mắt nàng trở nên đỏ ngầu, thấy rõ cả tơ máu. Ngay cả nét mặt nàng cũng tỏ rõ sự lo lắng.
Hiển nhiên là việc dùng tới hơn ba canh giờ mà vẫn không thể tìm thấy Dịch Tủy Đan đã mang lại áp lực rất lớn cho Lý Hồng Trang.
Phải biết rằng Thập Tam đứng bên ngoài phòng luyện đan chỉ có một người một kiếm, hắn đang chống đỡ thế công của toàn bộ Thôi gia giúp cho nàng!
Phòng luyện đan này dù rộng lớn thật đấy, thế nhưng ba canh giờ cũng đủ để cho Lý Hồng Trang lục soát hết một lượt rồi.
Thế nhưng vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì cả.
"Chẳng lẽ Dịch Tủy Đan lại không có trong phòng luyện đan?"
"Không, không thể nào! La Thiên Thượng Nhân sẽ không nói dối, hắn không dám lấy tính mạng ra đùa giỡn."
"Thôi gia Tam lão cũng không vô duyên vô cớ gì mà canh giữ ở phòng luyện đan, nhất địch là Dịch Tủy Đan đang ở đây."
"Chẳng lẽ có ám cách hay cơ quan gì đó?"
Lý Hồng Trang tra xét từng tấc trên tường.
Dù vậy, nàng vẫn không tìm thấy ám cách hay cơ quan nào hết.
Cuối cùng, Lý Hồng Trang nhìn về phía lò luyện đan.
Luyện chế đan dược sẽ cần có lò luyện đan, trong căn phòng này cũng có một chiếc lò luyện rất to.
Bây giờ, thậm chí ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt bên dưới lò luyện đan này.
Lý Hồng Trang lập tức vỗ một chưởng.
Lò luyện đan bị Lý Hồng Trang dùng một chưởng vỗ nát, một luồng khí nóng từ bên trong lập tức phả vào mặt nàng.
Hẳn là Dịch Tủy Đan sẽ không nằm trong lò luyện đan.
Nếu không, lò luyện đan cứ thiêu đốt như thế mãi, Dịch Tủy Đan đã chẳng còn sót lại chút cặn nào từ lâu rồi.
"Từ từ đã, trong lò luyện đan nóng như vậy nhưng tại sao bên ngoài lại không có bất cứ cảm giác nóng bức nào?"
Đôi mắt Lý Hồng Trang sáng lên.
Trong lò luyện đan cực kỳ nóng, thế nhưng ở lớp ngoài của hai bên lò, nàng không cảm thấy một chút nhiệt độ nào.
Nàng tìm kiếm trên hai "tai" của lò luyện đan, rốt cục cũng thấy được một cơ quan.
"Răng rắc."
Bên trong hai tai của lò luyện đan có giấu hai chiếc bình sứ.
Trong bình sứ có tổng cộng mười ba viên đan đang tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.
"Dịch Tủy Đan!"
"Thôi gia thậm chí còn chưa sử dụng lấy một viên Dịch Tủy Đan nào sao?"
"Thôi gia ơi Thôi gia, tiêu tốn mười năm vất vả, kết quả lại mất hết tất cả chỉ trong một lần, để món hời cho người khác."
Lý Hồng Trang vui sướng vô cùng.
Nàng hận Thôi gia đến tận xương, dù bây giờ nàng không thể tiêu diệt được bọn chúng, thế nhưng có thể để cho Thôi gia không chiếm được một viên Dịch Tủy Đan nào, làm Thôi gia phải chịu đả kích lớn, đây vẫn là một việc khiến Lý Hồng Trang vô cùng sung sướng.
"Thập Tam huynh!"
Lý Hồng Trang hướng về phía ngoài phòng luyện đan, gọi to.
"Hả?"
Lục Trường Sinh vẫn một người một kiếm trấn thủ bên ngoài phòng luyện đan, khiến cho người của Thôi gia không dám tới gần.
Hắn cũng nghe thấy tiếng gọi của Lý Hồng Trang.
Tuy là Lý Hồng Trang không nói rõ nguyên nhân, thế nhưng Lục Trường Sinh cũng đoán được đại khái, hẳn là nàng đã tìm thấy Dịch Tủy Đan rồi.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh lập tức đi vào phòng luyện đan.
"Lý cô nương đã tìm thấy Dịch Tủy Đan rồi sao?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Mắt Lý Hồng Trang đỏ ngầu, mặt mày trông rất mệt mỏi, dù thế vẫn không thể làm giảm đi sự hưng phấn trong ánh mắt nàng. Nàng lấy ra hai bình sứ, khẽ nói: "Tìm thấy Dịch Tủy Đan rồi, tổng cộng mười ba viên, chẳng ngờ Thôi gia vẫn chưa dùng bất cứ viên Dịch Tủy Đan nào."