Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát. Hắn nghĩ có lẽ không phải Thôi gia không muốn dùng, mà là bọn chúng không thể dùng được.
Nếu muốn sử dụng Dịch Tủy Đan thì nhất định phải tu luyện bí pháp Dịch Tủy tới viên mãn.
Nếu không, việc dùng Dịch Tủy Đan cũng chỉ là lãng phí mà thôi.
Thôi gia vẫn chưa có ai luyện được bí pháp Dịch Tủy tới viên mãn, tất nhiên cũng chưa dùng tới Dịch Tủy Đan, nhờ vậy mà lại giúp Lục Trường Sinh và Lý Hồng Trang kiếm được một món hời.
"Bình này là bảy viên Dịch Tủy Đan, Thập Tam huynh đã góp sức nhiều nhất, nên nhận được nhiều hơn một viên."
Lý Hồn Trang lấy một bình sứ ra, đưa cho Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh không từ chối.
Hắn mở bình Dịch Tủy Đan ra rồi khẽ ngửi, hắn có thể phân biệt ra được một phần dược liệu có bên trong Dịch Tủy Đan.
Sau đó, hắn hài lòng cất Dịch Tủy Đan đi.
"Thập Tam huynh, chúng ta phải đi nhanh lên, người của Thôi gia đã tới Huyền Kiếm sơn trang để mời Lục Thông xuống núi rồi. Một khi Lục Thông đã tới Thôi gia, chúng ta ắt gặp phiền toái."
Lý Hồng Trang nhắc nhở.
Lục Trường Sinh gật đầu, thế nhưng hắn lại đi thẳng tới xác chết của một trong Thôi gia Tam lão đang nằm trong phòng luyện đan.
Hắn ngồi xổm xuống, lục lọi một phen nhưng không có thu hoạch gì.
Điều này khiến Lý Hồng Trang cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đã đến lúc này rồi mà Thập Tam vẫn còn nghĩ tới "mò xác" à?
Vừa nhìn đã thấy Thập Tam có xuất thân khốn khổ, bởi vậy hắn rất thành thạo với việc lục soát xác chết.
Gia chủ Thôi gia cảm thấy căng thẳng.
Hai người kia đã đi ra khỏi phòng luyện đan rồi, chẳng lẽ là chúng đã tìm thấy Dịch Tủy Đan?
Nhưng gia chủ Thôi gia vẫn còn ngờ ngợ.
Nơi đặt Dịch Tủy Đan bí ẩn như thế, làm sao có khả năng bị tìm thấy dễ dàng được?
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn các thi thể trên mặt đất.
Dưới đất la liệt xác chết, thế nhưng Lục Trường Sinh không động vào, bởi lẽ còn phải trông coi đám võ giả còn lại của Thôi gia.
Nhưng bây giờ Dịch Tủy Đan đã về tay, Lục Trường Sinh lại bắt đầu không nhịn được mà muốn "mò xác".
Nhất là khi xác của hai trong số Thôi gia Tam lão vẫn còn đang nằm bên ngoài phòng luyện đan.
Thấy Lục Trường Sinh lại bắt đầu có ý định "mò xác", Lý Hồng Trang rất bất đắc dĩ, nàng sốt ruột đến bốc hỏa, vội vội vàng vàng nói: "Thập Tam huynh, không thể trì hoãn thêm nữa được đâu, đi mau lên thôi."
"Nơi đây là Thôi gia, lúc ở nhà thì làm gì có ai mang theo đồ quan trọng trong người?"
Lục Trường Sinh khựng lại, hắn cảm thấy Lý Hồng Trang nói rất có lý.
Nơi này là Thôi gia nên bọn họ không cần phải mang theo những thứ quý trọng bên mình.
Chẳng trách trên thi thể của lão già kia không có thứ gì cả.
Hóa ra là đặt cả ở Thôi gia rồi.
Nhưng bây giờ đã hơn ba canh giờ trôi qua.
Không một ai biết khi nào Lục Thông sẽ tới, dù cho Lục Trường Sinh rất tự tin nhưng hắn cũng không tự tin đến mức đi chống lại võ giả cảnh giới Thần Lực.
"Đi thôi!"
Lục Trường Sinh lập tức dẫn Lý Hồng Trang ra ngoài.
"Lùi lại!"
Gia chủ Thôi gia đã hoàn toàn biến sắc, hắn mau chóng dẫn người lùi sang một bên, cách thật xa.
Hắn chỉ có thể nhìn Lục Trường Sinh và Lý Hồng Trang bỏ đi mà không có bất cứ biện pháp nào.
Thậm chí, hắn không dám chọc tới bọn họ.
Mãi cho tới khi bóng dáng của cả hai đều đã hoàn toàn hòa vào bóng đêm, không còn thấy bất kỳ dấu vết gì, gia chủ Thôi gia mới một mình bước vào phòng luyện đan.
Gần như không cần suy nghĩ gì, hắn đi thẳng tới phía trước lò luyện đan và mở cơ quan trong hai "tai" của lò ra.
"Răng rắc."
Cơ quan mở ra nhưng trong "tai" của lò luyện đan lại rỗng tuếch.
"A... Đồ đạo tặc chết tiệt!"
Gia chủ Thôi gia phẫn nộ vô cùng, đây là mười năm vất vả của Thôi gia đấy!
Ngay cả người của Thôi gia cũng chưa sử dụng một viên Dịch Tủy Đan nào, vậy mà giờ đã mất sạch.
"Điều tra!"
"Nhất định phải điều tra cho ra thân phận của hai kẻ đạo tặc kia!"
"Dù cho có phải xới tung ba thước đất cũng phải tìm ra hai kẻ đó, chờ trưởng lão Lục Thông xuống núi sẽ một lướt bắt hết chúng!"
Gia chủ Thôi gia giận dữ hét ầm lên.
Nhưng thật ra hắn cũng hiểu rõ rằng một khi mục đích của hai kẻ đạo tặc kia đã là Dịch Tủy Đan, hơn nữa bây giờ chúng đã có đan dược trong tay, vậy thì chắc chắn chúng sẽ cao bay xa chạy.
Khả năng tìm được đối phương là rất nhỏ.
Dù cho Lục Thông có xuống núi cũng chẳng làm gì được.
Thậm chí, hắn còn phải đối mặt với sự chất vấn của trưởng lão Lục Thông.
Việc luyện chế Dịch Tủy Đan này, Thôi gia không hề nói cho Lục Thông. Một khi Lục Thông biết được, gia chủ Thôi gia chắc chắn sẽ nhức đầu.
"Gia chủ, người này có thể hóa khí huyết thành kiếm, thậm chí còn có khả năng phóng khí huyết ra ngoài tới mười trượng, chỉ cần một người một kiếm đã giết chết Thôi gia Tam lão, hẳn hắn không phải dạng người bừa bãi vô danh trong chốn giang hồ. Chỉ cần để ý tin tức giang hồ, cố gắng rồi cũng sẽ biết được thân phận của người nọ."
Không Diên hòa thượng bỗng lên tiếng.
Mắt gia chủ Thôi gia sáng lên, hắn gật đầu, nói: "Đúng vậy, khí huyết hóa kiếm, phóng ra bên ngoài mười trượng, đây không phải điều một võ giả bình thường có thể làm được. Hừ, nếu điều tra được ra hắn là ai, Thôi gia chúng ta sẽ không buông tha!"
Sau đó, người của Thôi gia bắt đầu dọn dẹp tàn cục.
Thôi gia Tam lão đều đã chết, thậm chí Dịch Tủy Đan cũng mất.
Với Thôi gia mà nói, chuyện hôm nay chắc chắn là một đả kích khủng khiếp với họ, nhưng họ cũng chỉ có thể từ từ liếm láp vết thương rồi tìm cơ hội báo thù mà thôi.
Trời tờ mờ sáng, Lục Trường Sinh và Lý Hồng Trang lại thay một bộ đồ khác rồi rời khỏi thành Cự Bia.
"Dừng lại đi."
"Bọn chúng không đuổi kịp nữa rồi."
Lý Hồng Trang chủ động dừng lại.
Nàng nói thẳng với Lục Trường Sinh: "Thập Tam huynh, chúng ta mỗi người một ngả ở đây luôn đi. Ta sẽ không trở về thành Nam Dương nữa, ta định tìm một nơi để cố gắng tu luyện bí pháp Dịch Tủy, tranh thủ sớm ngày dịch tủy thành công, sau đó sẽ thử mở ra Sinh Tử Huyền Quan, đánh sâu vào cảnh giới Thần Lực!"