- Tới đây!
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, Tru Thiên kích rơi ở trong tay của hắn, huyết quang trên thân kích dần dần thối lui, bản thể Tru Thiên kích cũng chuyển hiện ở trong mắt Diệp Hiên.
Phong cách cổ xưa tang thương, toàn thân ngăm đen, hoa văn cổ xưa huyền ảo khắc ở bên ngoài, nhìn không ra là loại vật liệu nào chế tạo thành, chỉ là nhìn một cái, trực cảm thấy linh hồn đều phải bị hút vào trong đó.
Diệp Hiên khẽ vuốt thân kích, trầm giọng nói:
- Nguyên linh phù hộ cho ngươi tại chiến trường huyết hải, lần này ngươi lại xuất hiện ở nhân gian, chiến trường huyết hải tất nhiên đại loạn.
Ông!
Đại kích ông hưởng bên tai không dứt, giống như đang đáp lại Diệp Hiên cái gì đó, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhíu mày, hai tròng mắt có một tia u sầu.
Tu tiên giả, siêu thoát trên con người, ngao du trong hư không.
Thứ bọn họ theo đuổi, chính là thọ cùng trời đất, phi thăng thành tiên.
Bốn năm trước, Diệp Hiên mắc bệnh nan y, ngẫu nhiên đi tới núi Đoạn Tràng, vốn định tự kết thúc cuối đời này, nhưng lại ngẫu nhiên bước vào chiến trường huyết hải, càng đạt được nguyên linh trợ giúp, tài năng thoát khỏi cái chết.
Tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, được Tru Thiên kích nhận làm chủ, tắm máu, chém giết ở giữa huyết hải vô tận kia, hắn mới có tu vi vô thượng lúc này.
Lai lịch Bất Tử Tiên Kinh cực kỳ thần bí, ngay cả Diệp Hiên cũng không biết chủ nhân ban đầu của nó là ai, chiến trường huyết hải lại là ở nơi nào, Tru Thiên kích thì là do người nào tạo ra, cái chủng câu đố này Diệp Hiên không thể nào biết được.
Nguyên linh thân là khí linh của Bất Tử Tiên Kinh, hắn hiển nhiên biết rất nhiều bí mật, nhưng lại chẳng bao giờ để lộ với Diệp Hiên, hắn chỉ nói với Diệp Hiên, nếu như muốn chân chính bất tử bất diệt, bước đầu tiên chính là phi thăng thành tiên.
Chỉ là bước này, Diệp Hiên chậm chạp không có bước ra, khi hắn bước vào kỳ Độ Kiếp, hoàn toàn có năng lực đẩy ra cái cánh cửa thông Địa Tiên Giới kia, nhưng lại bởi vì chấp niệm đối với người nhà ở trong lòng, làm cho hắn trở về nhân gian.
Chuyện này làm cho nguyên linh rât thất vọng, Diệp Hiên cũng hiểu rõ nguyên linh vẫn đang một mực chờ hắn lần nữa trở lại chiến trường huyết hải, nhưng nếu là để cho hắn buông tay người nhà, điều này hiển nhiên là đã đi ngược lại ước nguyện ban đầu của hắn.
Nguyên linh từng nói qua, muốn quân lâm cửu thiên, quan sát chúng sinh thiên địa, vẫn là triệt để bỏ qua thân tình khi phàm trần, khả năng thái thượng vong tình như này, đền bù được mong muốn trong lòng.
Chỉ là, Diệp Hiên làm không được, hắn thật sự làm không được, nếu khiến hắn đích thân bóp chết Diệp mẫu và Diệp Linh Nhi, thì một chút nhân tính còn sót lại trong hắn đều sẽ liền biến mất, khi đó hắn, sẽ thật sự là chính hắn sao?
Khi mà Diệp Hiên mất đi nhân tính cuối cùng, hắn sẽ hóa thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc, có thể ngay cả chính mình cũng không biết mình là ai, đây cũng là lý do vì sao, hắn cũng không tin nguyên linh.
Diệp Hiên mơ hồ có một dự cảm, nguyên linh tuy cũng không ác ý đối với hắn, nhưng lại có một loại cảm giác mưu đồ cực lớn, gần giống như một bàn cờ, nguyên linh ở dần dần thao túng hắn hành động như thế nào, mà loại cảm giác này lại làm cho Diệp Hiên rất không thích.
Diệp Hiên không thể nào biết được nguyên linh đang mưu đồ cái gì, nhưng hắn cũng tin tưởng, tương lai hắn nhất định có thể biết được bí mật chân chính của chiến trường huyết hải.
Diệp Hiên rất rõ ràng, ở nơi này phàm trần, hắn có thể vô địch đương thế, nhưng nguyên linh từng nói với hắn, ở giữa chiến trường huyết hải trấn áp hung ma cực kỳ đáng sợ, nếu không phải Tru Thiên kích là đại khí sát phạt vạn cổ, bọn chúng sớm thoát khỏi đó.
Lần này, Diệp Hiên đã hiểu, Tru Thiên kích xuất hiện ở nhân gian, chính là tìm đến hắn, cũng không có Tru Thiên kích trấn áp, những hung ma bị trấn áp sâu trong huyết hải kia, có phải cũng đã thoát ra rồi hay không?
Diệp Hiên suy nghĩ một lúc lâu, khí tức quanh người hơi hỗn loạn, cũng không phải là hắn sợ hãi những hung ma thứ này, hắn có thể được xưng là Bất Tử Thiên Tôn, tự nhiên có thủ đoạn khủng bố của riêng mình.
Chớ nói chính là những hung ma này, ngay cả là đối mặt với tiên nhân chân chính, hắn cũng không sợ hãi.
Chỉ là nếu như những hung ma này rời khỏi chiến trường huyết hải, chỉ sợ thế giới mà hắn đang ở sẽ xảy ra náo động cực lớn, đám dị thú khủng bố ở hai bờ sông huyết hải kia càng sẽ làm hại nhân gian.
Huyết hải phiêu mái chèo, sinh linh đồ thán, Diệp Hiên giống như đã thấy hình ảnh tương lai.
- Không được, ta vẫn phải trở về một chuyến thôi.
Diệp Hiên suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục cũng đã làm ra quyết định, cho dù là vì nguyên linh, hay là vì chính hắn, hắn nhất định phải trở về chiến trường huyết hải.
Đông đông đông.
Chợt!
Một tràng tiếng gõ cửa theo từ bên ngoài truyền đến, cũng để cho Diệp Hiên từ trong suy nghĩ tỉnh dậy, Tru Thiên kích trực tiếp hóa thành một đừơng huyết quang dung nhập ở giữa mi tâm Diệp Hiên.
- Diệp Hiên có ở nhà không?
Âm thanh cực kỳ quen thuộc từ bên ngoài truyền vào, cũng để cho Diệp Hiên híp đôi mắt lại, trong mắt hiện lên sự vô cùng kinh ngạc.
- Tại sao lại là cô ấy?
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, bước chậm đẩy cửa phòng ra, trong mắt cũng bày biện ra dung nhan tuyệt mỹ của Hạ Thanh Trúc.
- Nhìn thấy em rất ngạc nhiên sao?
Nhìn thấy Diệp Hiên, Hạ Thanh Trúc khẽ mỉm cười nói.
- Có chuyện gì sao?
Đối với việc Hạ Thanh Trúc đến đây, trong lòng Diệp Hiên không hề dao động, người con gái trước mắt này mặc dù đã từng có một đoạn thanh xuân tươi đẹp với hắn, nhưng bây giờ Diệp Hiên cũng chỉ coi cô như làm một người đi đường mà đối đãi.
Diệp Hiên từ chối ra thái độ với người từ nghìn dặm tới đây, làm cho trong lòng Hạ Thanh Trúc đau xót, mà sau đó lại cười gượng nói:
- Lẽ nào anh không mời em đi vào ngồi ngồi?
- Không cần, tôi phải ra ngoài ngay, nếu như em không có gì chuyện, có thể rời khỏi.