Diệp Hiên nói xong đã trực tiếp muốn đóng cửa cửa phòng lại, mà điều này cũng làm cho Hạ Thanh Trúc khá đau buồn, không ngờ Diệp Hiên lại tuyệt tình với cô tới vậy.
- Anh, anh xem em mang ai đến này.
Bỗng nhiên, không chờ Diệp Hiên đóng cửa phòng, giọng của Diệp Linh Nhi đã từ chỗ xa truyền đến, chỉ thấy Diệp Linh Nhi cùng Vân Mộng Dao dắt tay nhau đi tới chỗ Diệp Hiên, cho đến khi hai người tới trước mặt Hạ Thanh Trúc, bầu không khí tức thì đã thay đổi, có chút yên lặng lên.
- Chị... chị là Thanh Trúc?
Lúc mà Diệp Linh Nhi nhìn thấy Hạ Thanh Trúc, cả người cũng ngẩn ngơ.
- Linh nhi, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như xưa.
Hạ Thanh Trúc mỉm cười nói với Diệp Linh Nhi, chỉ là khi cô nhìn thấy Vân Mộng Dao, trong mắt lại hiện ra một tia phức tạp.
Vân Mộng Dao rất đẹp, đây là một loại cảm giác ôn uyển như ngọc mỹ mà lần đầu tiên Hạ Thanh Trúc nhìn thấy có người có thể cùng cô sánh ngang, cái này càng làm cho trong lòng cô dâng lên một tia cảnh giác.
- Anh Diệp, từ hôm nay trở đi, tôi chính là giáo viên chủ nhiệm của Linh nhi, hôm nay đây cũng là cần đi thăm hỏi gia đình.
Vân Mộng Dao tuy nói năng thận trọng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không có chút cảm giác nghiêm khắc nào.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Hiên nhíu mày, lúc đầu việc của chiến trường huyết hải đã làm cho hắn tâm phiền ý loạn, hiện tại trong nhà lại tới hai người con gái, càng làm cho hắn rất phiền não.
- Chị Thanh Trúc, Vân lão sư, chúng ta vào nhà rồi nói.
Không đợi Diệp Hiên có phản ứng, Diệp Linh Nhi đã trực tiếp lôi kéo hai cô gái nhanh tay bước vào nhà, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên trầm lại, chỉ có thể đóng cửa phòng, lần nữa ngồi ở trên ghế xô-pha phòng khách không nói một lời, hiển nhiên cũng không có dự định tiếp xúc cùng hai nữ.
- Diệp tiên sinh, trên chuyện học tập của Linh nhi cậu phải giám sát nhiều hơn, lẽ nào cậu không nói một chút cùng tôi được sao?
Nhìn Diệp Hiên căn bản không có ý định phản ứng với mình, Vân Mộng Dao đã lấy ra tư thế uy nghiêm của một giáo viên lên tiếng nói.
- Cô muốn nói cái gì?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Này, rốt cuộc anh làm sao vậy, lẽ nào anh không quan tâm tình huống học tập của em gái mình?
Vân Mộng Dao tức giận nói.
Lúc đầu bảo hôm nay đi thăm hỏi các gia đình, nhưng thật ra là Vân Mộng Dao bịa lý do, cô thật tò mò rốt cuộc Diệp Hiên loại kiểu người như thế nào.
Hai lần gặp Diệp Hiên, Diệp Hiên cho cô ấn tượng cực kỳ khắc sâu, mà khi Vân Mộng Dao hiếu kỳ đối với Diệp Hiên, đây cũng là lúc cô bị người này thu hút, dù cô cũng không hiểu rõ lý do là gì.
Vân Mộng Dao đã có chút hiểu được tính tình lãnh đạm của Diệp Hiên, cũng đã làm tốt chuẩn bị nhẫn nhịn, nhưng không biết tại sao, khi cô nhìn thấy Hạ Thanh Trúc, đáy lòng lại chợt dâng lên một cơn lửa giận, rốt cục vào thời khắc này cũng bùng nổ.
Nhìn một màn trước mắt này, Hạ Thanh Trúc ngẩn mặt ra, trong mắt mọc lên một tia vui mừng, xem ra Diệp Hiên và cô gáo này cũng không phải quan hệ nam nữ bạn bè gì.
- Buồn chán!
Diệp Hiên khẽ nói lên tiếng, cầm lấy quyển sách ở trên bàn thoạt nhìn, còn tồn tại của hai cô, trực tiếp bị hắn không có để ý tới.
Ba người con gái đùa giỡn, hai nữ bị Diệp Hiên bỏ qua, tự nhiên trò chuyện cùng Diệp Linh Nhi, trong giới thiệu của Diệp Linh Nhi, hai nữ cũng hỏi thăm lẫn nhau, không có qua bao lâu ba nữ đã hoà mình, bầu không khí trong biệt thự dĩ nhiên thân thiện lên.
Đứng dậy đi ra khỏi nhà, đây chính là lựa chọn của Diệp Hiên.
Lúc mà Diệp Hiên biến mất khỏi biệt thự, bầu không khí thân thiện lúc đầu cũng chợt yên tĩnh lại, Hạ Thanh Trúc và Vân Mộng Dao trò chuyện câu được câu không, mà quỷ tinh linh Diệp Linh Nhi này cũng hơi xấu hổ.
Đường hẹp quanh co, Diệp Hiên một mình đi về phía trước.
Mặt mũi của hắn hơi lộ ra âm trầm, trong lòng còn ôm lấy việc tại chiến trường huyết hải, đối với hai cô đến đây hôm nay, sẽ chỉ làm hắn càng thêm phiền não.
Diệp Hiên hiểu rõ, Vân Mộng Dao đi tới nhà, Diệp Linh Nhi nổi lên tâm tư gì hắn đương nhiên biết, mà Hạ Thanh Trúc từ kinh đô đi tới Giang Nam, tuy không biết cô có mục đích gì, nhưng Diệp Hiên cũng chỉ coi cô là một người đi đường.
Chiều tà chập tối, màn đêm dần buông.
Diệp Hiên tính toán hẳn là hai cô gái này cũng đã đi về rồi, nên lúc này hắn mới trở về.
Khi mà Diệp Hiên mở cửa bước vào, một màn hiện ra trước mắt triệt để làm cho hắn giật mình đứng ngay tại chỗ, trên khuôn mặt còn có một tia phức tạp xẹt qua.
Ở giữa phòng khách.
Diệp Linh Nhi ngồi ở trước bàn cơm, đang ăn vụng thức ăn trên bàn, mà trong nhà bếp, Diệp mẫu đang làm cơm tối, nhưng vì sao Vân Mộng Dao và Hạ Thanh Trúc lại không đi, ngược lại còn đang giúp Diệp mẫu làm cơm?
Bầu không khí thân thiện, trò chuyện vui đùa, giọng của Diệp mẫu càng từ từ truyền vào trong tai Diệp Hiên.
- Lúc Diệp Hiên một tuổi cơ thể đã không được tốt, có một lần dẫn nó đi bệnh viện, lại tiểu trên giường bệnh, bác sĩ chuẩn đoán rằng nó bị khí hư....
Khi Diệp mẫu còn nói chưa xong, tức thì đã truyền đến tiếng cười đùa của hai nữ, mà cơ thể Diệp Hiên lại khẽ run, sắc mặt cũng đỏ ửng.
Đường đường là tu tiên giả, là Bất Tử Thiên Tôn bị ngàn vạn sinh linh sợ hãi, tâm tình Diệp Hiên tại thời khắc này không có lời nào có thể diễn tả, hắn chỉ có thể nặng nề tằng hắng một cái, lúc này mới khiến Diệp mẫu trong phòng bếp ngừng nói lại.
- Hiên nhi, sao giờ mới về, rửa tay tay vào ăn cơm thôi nào.
Diệp mẫu gọi Diệp Hiên, lại tiếp tục cười nói cùng hai nữ, hiển nhiên lúc Diệp Hiên không có ở đây Diệp mẫu đã về đến nhà, hai nữ đã khiến cho Diệp mẫu rất vui.
- Anh, mẹ rất vừa ý hai chị gái này nha.
Diệp Linh Nhi trêu chọc.
Lúc này, rốt cục Diệp Hiên cũng nghiêm túc, hắn phát hiện được một cực kỳ khủng bố, đó chính là Diệp mẫu thật muốn hắn sớm lập gia đình, chuyện này đối với Diệp Hiên mà nói, nhất định làm cho hắn không cách nào tưởng tượng được.