"Đã xảy ra chuyện gì?" Ngay khi Ngô Di Lỵ cảm thấy vết thương ở mông ngày càng đau, dần dần mất cảm giác lan rộng từ miệng vết thương, thậm chí bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và hoang mang, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Ta bị rắn cắn!" Ngô Di Lỵ nghe thấy giọng nói từ phía sau liền như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ là khi vừa nhìn, Ngô Di Lỵ không khỏi thất vọng, bởi người đến chỉ là một
"Bị rắn cắn ở mông? Để ta xem một chút." Cát Đông Húc mắt sắc bén, lập tức chú ý tới tay của Ngô Di Lỵ đang đặt trên mông, trên chiếc quần màu vàng nhạt của nàng có vệt máu ẩn hiện.
"Không cần! Ở đây có người lớn không? Nếu không có, làm ơn đi theo con đường này đến khu nghỉ dưỡng Bạch Vân Sơn gọi người giúp. Ngươi biết khu nghỉ dưỡng Bạch Vân Sơn chứ?" Ngô Di Lỵ thấy Cát Đông Húc chỉ là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, lại là nam giới, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mông mình và nói muốn giúp nàng xem xét, không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức bật thốt lên.
"Vết cắn của ngươi có lẽ đã sưng lên rồi. Nếu không chữa trị ngay lập tức, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phần cơ bắp quanh vết cắn có thể sẽ bị héo rút và hoại tử. Khu nghỉ dưỡng Bạch Vân Sơn cách đây mấy dặm đường, dù ta đi nhanh, họ cũng không thể đến kịp. Ta là người sống trên núi, bình thường rắn độc cắn ta đều có thể xử lý được." Cát Đông Húc tuy chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng đã mười sáu tuổi, trai gái khác nhau hắn đều biết rõ.
Nhìn Ngô Di Lỵ trong bộ quần vàng nhạt bó sát, hắn hơi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.
Nếu vết thương ở chỗ khác, Cát Đông Húc chắc chắn sẽ không nói nhiều như vậy, mà lập tức xử lý.
Nhưng vì vết thương ở mông, chắc chắn phải cởi quần, điều này không thể tránh khỏi việc nhìn thấy những phần không nên thấy.
Hơn nữa, nữ nhân này vừa nhìn đã biết là người thành phố, xinh đẹp và có khí chất.
Nếu nàng không cho phép, Cát Đông Húc cũng không dám tùy tiện cởi quần nàng.
Ngô Di Lỵ nhìn con đường uốn lượn phía trước dẫn đến núi, trong mắt lóe lên một tia suy tư, biết rằng Cát Đông Húc nói không sai.
Nàng đã đi hơn nửa giờ từ khu nghỉ dưỡng Bạch Vân Sơn đến đây.
Nếu quay về, thời gian sẽ không còn nhiều.
Hiện tại, mông nàng đã bắt đầu mất cảm giác, thậm chí lan đến bắp đùi.
Nếu chậm trễ thêm, dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ bắp quanh vết cắn có thể sẽ bị hoại tử như thiếu niên nói.
Nghĩ đến việc mông mình có thể bị hủy hoại, Ngô Di Lỵ không khỏi sợ hãi.
Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt và nhìn về phía Cát Đông Húc.
Nhìn kỹ, nàng thấy Cát Đông Húc có đeo một cái sọt thuốc trên lưng, lại thấy ánh mắt hắn trong suốt, không có dấu hiệu hoảng loạn, trong lòng cảm thấy tin tưởng hơn.
"Vậy ngươi xem thử đi. Nếu không ổn thì nhờ ngươi mau chóng đi gọi người từ khu nghỉ dưỡng Bạch Vân Sơn." Ngô Di Lỵ vốn là một nữ cường nhân quyết đoán, nếu đã tin tưởng Cát Đông Húc, nàng sẽ không kéo dài thêm, tránh lãng phí thời gian.
"Ngươi cần phải kéo quần xuống." Cát Đông Húc thấy Ngô Di Lỵ thực sự muốn hắn giúp trị liệu, nhìn mông nàng trong chiếc quần vàng nhạt bó sát, vốn là ánh mắt trong suốt cũng hiện lên một chút gợn sóng.
Khuôn mặt non nớt của hắn cũng hơi ửng đỏ.
Ngô Di Lỵ thấy Cát Đông Húc nói năng lắp bắp, mặt đỏ lên, nàng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, tim đập nhanh hơn.
Nghĩ rằng hắn chỉ là một đứa trẻ, chẳng có gì đáng ngượng ngùng, Ngô Di Lỵ âm thầm tự nhủ, rồi mới dần dần khôi phục sắc mặt bình thường.
Sau đó, nàng kéo quần xuống đến đầu gối.
Nhưng khi kéo quần lót, mặt nàng lại đỏ bừng, nhưng vẫn hít một hơi thật sâu và kéo nó xuống tới bẹn đùi.
Cát Đông Húc năm nay mười sáu tuổi, đã nhiều lần trong mơ thấy nữ nhân, nhưng đó chỉ là mơ hồ.
Lần này lại thấy rõ ràng, khiến gương mặt hắn đỏ bừng lên.
Tuy nhiên, bản tính chính trực của Cát Đông Húc nhanh chóng khiến hắn cảm thấy hối hận, vội vàng dời ánh mắt, tập trung vào vết thương của Ngô Di Lỵ.
Vết thương không còn chảy máu, nhưng đã chuyển màu tím đen, xung quanh sưng đỏ, có mụn nước và máu đông.
"Ngươi bị rắn hổ mang cắn." Cát Đông Húc nói, trên mặt hiện lên sự thận trọng của người trưởng thành.
"Đúng là rắn hổ mang, ta nhìn thấy đầu rắn có hình tam giác. Hiện tại thế nào? Ngươi có biện pháp không?" Cách nói chuyện thận trọng và bình tĩnh của Cát Đông Húc khiến Ngô Di Lỵ có ảo giác rằng người trước mặt không phải là một thiếu niên, mà là một người trưởng thành thận trọng, nàng nhìn hắn với ánh mắt tin tưởng hơn.
"Nếu chậm thêm chút nữa, chắc chắn sẽ để lại tổn thương, nhưng bây giờ không thành vấn đề." Cát Đông Húc đáp, ánh mắt liếc qua phần mông còn lại, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng, như thể không nỡ để nơi trắng trẻo, mềm mại này bị tổn thương.
"Thật sao?" Ngô Di Lỵ nghe vậy, không kìm được kinh ngạc bật thốt, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thực sự lo lắng sẽ để lại một vết sẹo xấu xí.
"Không vấn đề gì, nhưng ngươi phải chịu đau một chút." Cát Đông Húc tự tin đáp.
"Có phải dùng dao cắt vết thương để rút máu không?" Sắc mặt Ngô Di Lỵ hơi tái nhợt, hỏi.
Là một giáo sư đại học du học về nước, Ngô Di Lỵ đã đọc rất nhiều sách và biết được một số kiến thức cơ bản.
Nàng cũng biết một chút về cách xử lý khi bị rắn cắn.
Nếu bị cắn ở nơi khác, nàng đã sớm nghĩ cách dùng dây buộc chặt gần tim, nhưng vì bị cắn ở mông, nàng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ấn mạnh xuống để ngăn độc tính lan rộng.
Vì vậy, khi Cát Đông Húc nói cần chịu đau, nàng nghĩ ngay rằng hắn sẽ dùng dao cắt vết thương để rút máu.
"Nếu làm vậy, chắc chắn sẽ để lại vết thương, hơn nữa ta cũng không có dao." Cát Đông Húc lắc đầu nói.
Khi nói chuyện, ngón tay cái và ngón trỏ của hắn đã đặt trên mông của Ngô Di Lỵ, sau đó từ từ ấn xuống.
Ngô Di Lỵ thấy Cát Đông Húc dám chạm vào mông mình, ban đầu định mở miệng ngăn cản.
Nhưng khi nàng thấy máu đen từ hai lỗ nhỏ từ từ chảy ra, vùng sưng đỏ dần biến mất, mông cùng bắp đùi dần hồi phục cảm giác, nàng ngoan ngoãn im lặng, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Cát Đông Húc.
Thấy hắn nhìn chằm chằm xuống phía dưới, ánh mắt tập trung và nghiêm túc, trên trán lấm tấm mồ hôi mà dường như không để ý, trong lòng nàng không khỏi ấm áp, nàng nhẹ nhàng giơ tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.
"Cảm ơn!" Khi Ngô Di Lỵ còn định lau tiếp, Cát Đông Húc đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng, lộ ra hai hàng răng trắng đều, nụ cười chân thành và chất phác.
Đôi mắt đen láy và trong suốt của hắn khiến Ngô Di Lỵ trong khoảnh khắc cảm thấy tim mình như bị va chạm mạnh, cả người có chút mất phương hướng.
...
Lời dịch giả: Hút máu độc từ vết rắn cắn là biện pháp sai lầm, gây nguy hiểm cho cả người bị rắn cắn và người hút máu. Nếu độc giả muốn có thêm kiến thức về rắn, có thể tham gia nhóm: Nhận dạng Rắn và Sơ cứu Rắn cắn tại Việt Nam (SIFASV) trên Facebook.
Thế giới trong truyện là thế giới có Tu tiên giả, không thể dùng lẽ thường để lý giải.
...
Giới thiệu truyện thể loại Quan trường, Đô thị, Thần hào cực hay, mới nhất, đã dịch full: Quan Trường, Lên Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm - Tác giả: Hỏa Mãi Liễu Phi Cơ - Nhóm dịch: Côn Ngô Chi Đỉnh