Tiếng thét chói tai hoảng loạn, những lời mắng nhiếc, tiếng gào thét cố duy trì trật tự trong tuyệt vọng, tất cả âm thanh hỗn độn trộn lẫn vào nhau, tựa như nước lạnh đổ vào chảo dầu đang sôi. Dưới bầu trời chiều tĩnh lặng, cảnh tượng ấy giống như một tấm gương trong suốt bị đập tan thành từng mảnh trong khoảnh khắc.
Người vốn đã chết nay lại đứng lên, thân thể lảo đảo trỗi dậy.
Giống như trong truyền thuyết về Cương Thi, Trành Quỷ, đôi mắt bốc lên ánh đỏ, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, chúng bắt đầu công kích tất cả những người có mặt.
Có người bị quái vật xô ngã, máu thịt bị xé toạc, phát ra những tiếng thét thảm thiết đầy sợ hãi.
Cũng có người bị kẻ bên cạnh cố ý đẩy ngã, vài đôi chân giẫm đạp qua thân thể không chút do dự. Rất nhanh người đó không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sai Đầu Tống Bảo Nghĩa ở gần nhất.
Hắn ta muốn duy trì trật tự, nhưng tình cảnh trước mắt quá mức hỗn loạn.
Tất cả mọi người đã mất đi lý trí, chỉ còn biết liều mạng tìm cách thoát khỏi hiện trường.
Một bàn tay to sưng vù, xanh xao đột nhiên đặt lên bờ vai của Tống Bảo Nghĩa, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến hắn ta cảm thấy khó chịu vô cùng. Tống Bảo Nghĩa thầm mắng một tiếng: "Đáng chết!"
Hắn ta không quay đầu lại, vỗ thẳng một chưởng vào ngực xác thối phía sau.
"Xoảng!"
Tiếng trường đao ra khỏi vỏ, ánh sáng của lưỡi đao lóe lên như tuyết.
Một cánh tay của xác thối bị chặt đứt, nhưng dường như không hề có cảm giác. Nó vẫn tiếp tục mở rộng cái miệng gào thét, lao tới Tống Bảo Nghĩa. Những thứ này có sức mạnh không tưởng, dù mất đi một cánh tay, nhưng xác thối vẫn lao tới khiến Tống Bảo Nghĩa phải lùi lại mấy bước.
Chờ đến khi hắn ta khó khăn lắm mới đẩy được xác thối đó ra, lại phát hiện có ba cái xác thối khác đang vây quanh mình. Cảm xúc căng thẳng khiến Tống Bảo Nghĩa thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Những sai dịch mà hắn ta mang tới thì càng thê thảm hơn. Nhìn thấy càng nhiều xác thối lảo đảo đứng dậy, họ sợ hãi đến mức mất hết ý chí chiến đấu, cố gắng ẩn nấp, thậm chí còn muốn cởi bỏ quan phục trên người để hòa vào dòng người dân chạy trốn.
Tô Quý đứng ở phía trước đám đông, bên cạnh là hai hộ vệ theo hầu.
Hai hộ vệ này thật trung thành tuyệt đối, dù đối diện với tình huống quái lạ này cũng không bỏ rơi Tô Quý mà chạy.
Tuy nhiên, họ đến quá vội vàng, không mang theo vũ khí gì, chỉ cầm được hai cây trường côn.
Trường côn vung lên, nện xuống, mang theo tiếng rít gào trong không khí, mạnh mẽ giáng vào đầu một xác thối.
"Răng rắc!" Một tiếng vang giòn truyền ra.
Nhưng vỡ tan không phải là sọ của xác thối, mà là trường côn trong tay hộ vệ.
Những xác thối này khi còn sống chỉ là người bình thường, nhưng sau khi chết lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, sức lực có thể so sánh với những cao thủ hạng nhất trên giang hồ. Xương cốt của chúng cũng cứng chắc hơn nhiều, trừ phi dùng lưỡi dao hoặc búa chặt đứt tứ chi, còn không thì đòn tấn công bình thường rất khó phát huy tác dụng.
Một hộ vệ đứng chắn trước người Tô lão gia tử, còn hộ vệ kia thì cố gắng kéo Tô Quý thoát đi.
Nhưng kết quả vẫn không thể.
Đám đông nhốn nháo chen lấn, đẩy họ lảo đảo.
Tuổi tác Tô Quý đã lớn, lại thêm thân thể mập mạp nên việc di chuyển vô cùng khó khăn.
Hộ vệ dù cố kéo thế nào, ông cũng không thể di chuyển nhanh được, ngược lại còn ngã nhào xuống đất.
Gương mặt Tô Quý cứng đờ, nhìn bảy tám xác thối đang lảo đảo đi về phía mình dưới ánh chiều tà, trong số đó còn có thể nhìn thấy bóng dáng vài bạn tốt ngày xưa.
Gia chủ Từ gia, Từ Thịnh Đức, là đối thủ cạnh tranh lâu năm của Tô Quý.
Lúc này lão hóa thành xác thối, dường như vẫn không quên kẻ thù cũ. Xác thối dáng người mập mạp ấy đi đầu, há miệng lớn, hàm răng ố vàng đầy dãi chảy, gầm thét, đột nhiên lao về phía Tô Quý đang ngã nhào trên đất không thể động đậy.
Hai hộ vệ vì quá sợ hãi mà đánh mất lý trí, quát lên một tiếng rồi bỏ chạy, bỏ lại Tô Quý.
Tô Quý trừng mắt, đầu óc trống rỗng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang, nắm đấm lớn như nồi đất hóa thành một luồng sáng đen đánh mạnh vào mặt của xác thối.
Sức mạnh kinh khủng bộc phát, đầu xác thối nổ tung như dưa hấu, xương cốt vỡ vụn trộn lẫn với thịt bầy nhầy và máu tươi văng khắp nơi.
Tô Hoành vung tay, thân thể to lớn như tường sắt chắn trước người Tô Quý.
Hai xác thối đến gần bị hắn túm lấy đầu, hai tay đập mạnh vào nhau, "phịch" một tiếng, đồng thời nổ tung. Máu thịt, xương cốt bắn tung lên độ cao mười mấy thước, hai cái xác không đầu mềm oặt ngã xuống đất.
"Giả thần giả quỷ, dám làm càn trước mặt ta."
"Xoẹt xoẹt!"
Tô Hoành nhìn cái xác không hồn trước mặt, trong mắt ánh lên ánh đỏ nhàn nhạt.
Hắn lắc đầu, cơ bắp xung quanh cổ căng lên, nghiêng về một bên, da thịt từ cằm đến lồng ngực phồng lên, xé rách cả trường sam, trên mặt hiện lên một tầng sát khí đậm đặc.
Máu tươi nhỏ xuống khuôn mặt và lồng ngực của Tô Hoành.
Đây là lần đầu tiên Tô Hoành trải qua cuộc chiến đẫm máu, nhưng hắn không hề khó chịu, ngược lại còn cảm thấy một loại khoái cảm khó tả.