Cẩm thành, nước Đại Hạ.
Cẩm thành từ trên cao nhìn xuống.
Động cơ của chiếc xe bọc thép của Sở Ti Diệu, mở hết tốc lực lao về chỗ xảy ra ma tai (tai nạn do ma quái gây ra) .
Bên trong buồng xe, Nhậm Kiệt mặc đồng phục phòng cháy màu da cam, vác theo trang bị nặng đến 20kg ngồi ở phía đuôi.
Khuôn mặt non nớt của anh chàng đội viên thực tập hiện rõ vẻ khẩn trương và nghiêm trọng!
“Bảo bối đang làm gì ~ Moa ~ Sao còn chưa ngủ nà ~ Bảo bối đang làm gì ~ Sao còn chưa trả lời~”
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí nặng nề trong buồng xe.
Ánh mắt Nhậm Kiệt bừng sáng, vội vàng móc chiếc di động màn hình đã nứt toác thành hình mạng nhện của mình ra.
“À lố? Có chuyện tìm Nhậm Kiệt, gi gỉ gì gi chuyện gì cũng giải quyết. Có chuyện gì thế ạ?”
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, tập trung hết lên người Nhậm Kiệt, khóe mắt giật giật…
Nhạc chuông quỷ quái gì vậy trời?
“Dạy kèm trẻ tại nhà ạ? Được chứ, sao lại không được. Thành tích thi tốt nghiệp cấp 3 của tôi mới có nè. Max điểm 750 thì tôi 745 đấy. Năm nay, thủ khoa của Cẩm thành chính là tôi, không tin ngài có thể tra thử!”
Lần này đám người trong xe không bình tĩnh được nữa.
Có nhầm không đấy?
Thi đại học được 745 điểm, cậu không đi Thanh Hoa hay Bắc Đại mà chạy đến đội huấn luyện của Sở Ti Diệu, đánh cược mạng sống làm chó gì?
Điên rồi hả?
Lâm Hoài Nhân bĩu môi: “Chém gió khinh thế?”
Khóe miệng Điền Vũ thì giật giật, môi run run như mấy em gái anime: “Đúng là anh Kiệt…híz ~”
Lâm Hoài Nhân ra vẻ khó chịu: “Khu 69 có ai mà không biết tên tuổi nổi bần bật của Nhậm Kiệt? Tiểu vương tử làm công mạnh nhất, chỉ cần trả tiền, ngoài mấy chuyện phạm pháp ra thì cái quái gì cũng làm!
Lúc cao điểm còn làm tận 27 việc một lúc. Hôm tôi đến cái KTV có hơi trụy lạc, thấy cậu ta ở trong đám nam vũ công, còn là nhảy dẫn đầu kìa!”
Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm. Quá siêu, một ngày làm thêm đến 27 việc?
Cậu ta đào đâu ra lắm thời gian như thế?
Đại thần quản lý thời gian à?
Thế nhưng Nhậm Kiệt bơ đẹp ánh mắt của mọi người, vừa cúp cuộc gọi này đã có cuộc khác gọi đến.
Nhậm Kiệt càng thêm hớn hở, vội vàng nghe máy!
“Chị Trương ạ? Sao cơ? Bé hai nhà ở nhà lại không có sữa uống ạ? Được được, tối nay xong việc em nhất định sẽ chạy qua!”
Lần này, tất cả nghe xong đều ngơ người.
Trên mặt Điền Vũ đầy vẻ hoang mang khó hiểu: “Trẻ con không có sữa bú, cậu chạy qua thì làm được cái quái gì?”
Nhậm Kiệt nhún vai: “Tôi là chuyên gia thúc sữa, đã thi lấy giấy phép hành nghề rồi á. Thông qua cách xoa bóp đặc biệt, trẻ con không sợ thiếu sữa bú.”
Lời vừa nói xong, chỉ thấy Điền Vũ quỳ sụp xuống, cho Nhậm Kiệt một cái chắp tay to tổ bố, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trang: “Đại thần, cầu mang theo! Tôi không có hứng thú với tiền, chủ yếu là muốn học ngón nghề xoa bóp này thôi!”
“Ai đói cũng được, chỉ trẻ con là không được!”
Cộp, cộp, cộp…
Chỉ chớp mắt, người quỳ đầy xe.
Vệ Bình Sinh ngồi ở ghế chủ vị trong xe, không nhìn nổi nữa nên đành ho nhẹ mấy tiếng, đám đội viên mới vội vàng ngồi thẳng lại.
Mà lúc nhìn về phía Nhậm Kiệt, trong mắt Vệ Bình Sinh cũng toàn là bất đắc dĩ.
Tình hình trong nhà cậu, ít nhiều gì hắn cũng biết được một chút. Đứa trẻ này…cũng là người số khổ.
“Sắp đến hiện trường ma tai rồi! Cả đội, kiểm tra lại trang bị đi!”
Mắt trái cơ giới (con mắt làm bằng máy móc) của Vệ Bình Sinh lóe lên ánh sáng đỏ, đảo một vòng quanh toàn trường!
(con mắt làm bằng máy móc)
“Lặp lại mục tiêu nhiệm vụ đã học!”
“Phong tỏa hiện trường, sơ tán quần chúng, cứu viện và di dời dân chúng bị mắc kẹt. Phối hợp với Sở Trấn Ma * trấn áp ác ma, giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất!” Cả đám đồng thanh hô vang!
Sở Trấn Ma: cơ quan trấn áp ma quỷ của nhà nước.
Sở Trấn Ma: cơ quan trấn áp ma quỷ của nhà nước.
Vệ Bình Sinh híp mắt: “Tốt lắm! Mọi người đều là đội viên thực tập, tôi biết các cậu phần lớn đều vì muốn sau này chuyển thành chính thức, có thể nhận được cơ hội tiêm dược tề Khải Linh Cơ nên mới đến báo danh, tham gia huấn luyện.
Bên ngoài cần nhiệm vụ, bên trong cần biểu hiện. Thành tích kiểm tra đều sẽ được ghi chép lại, cứu được càng nhiều người thì cơ hội chuyển lên chính thức lại càng lớn!
Nhưng tất cả phải nhớ kỹ cho tôi! Tiền đề của cứu người chính là bảo vệ bản thân thật tốt. Không thể bảo vệ được bản thân thì chẳng bảo vệ được gì hết!
Còn nữa! Đừng nhìn thẳng vào ác ma, trừ khi các cậu không muốn sống nữa. Săn giết ác ma là việc của Sở Trấn Ma, đừng không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người ta!
Nhớ kỹ những lời tôi đã dạy mọi người!”
Tiếng hô to vang vọng, quanh quẩn khắp buồng xe: “Vâng! Huấn luyện viên.”
Xe bọc thép phanh gấp lại, các đội viên như cá nhảy gặp nước, nhao nhao nhảy xuống.
Nhưng vừa mới xuống xe, bọn họ đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho choáng váng!